Thần Hồn Đan Đế

Chương 2532: tế cờ

Chương 2532: Tế cờ
"Đúng vậy, Tần thừa tướng bị trọng thương, xem tình hình như vậy chắc không sống nổi, bị người Thần giới cướp t·hi t·hể đi rồi!"
Tên thần t·ử kia không dám giấu giếm, kể lại chi tiết tình hình thực tế.
"Tốt một cái Tần Lãng!"
Yêu Tổ nghe xong thì giận quá hóa cười, hắn cho rằng, với bản lĩnh của Tần Lãng không thể nào chết dễ dàng như vậy, chắc chắn bên trong còn ẩn giấu nhiều bí mật, dù sao chưa thấy Tần Lãng tắt thở thì hắn không tin Tần Lãng đã chết.
Yêu Tổ nổi giận gầm lên một tiếng, toàn bộ Lẫm Uyên Cung rung lên ba lượt, khí áp hiện trường hạ thấp đến mức bụi bay mù mịt.
"Yêu Tổ điện hạ, vậy giờ phải làm sao?"
Tên thần t·ử vừa đáp lời run rẩy tiến lên hỏi.
Yêu Tổ nghe vậy thì nghĩ ngợi, sau đó “Kiệt Kiệt Kiệt” cười lớn, Lệ Thanh nói: “Đem người thân của Tần Lãng tới đây, chúng ta tế cờ rồi khai chiến!”
Yêu Tổ vốn không hề có chút nhân tính nào, vì đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn, giờ nghe thấy vậy liền hạ một mệnh lệnh cực kỳ t·àn n·hẫn.
...
Bên ngoài Lẫm Uyên Cung, thủ hạ của Ba Đồ Lỗ đã đoạt lại được Tần Lãng đang hôn mê, đang xin chỉ thị của Ba Đồ Lỗ.
"Đại nhân, xin hỏi người này nên xử trí như thế nào?"
Ba Đồ Lỗ nhìn Tần Lãng đang hôn mê, thấy người hắn m·á·u me khắp người thì ý hận trong mắt có phai nhạt đi chút, nhưng rất nhanh bị hận ý mới thay thế.
Nhưng hắn là vị diện thủ hộ thần của thần giới, mọi quyết định đều phải xuất phát từ đại cục.
Vì vậy, cưỡng chế tình cảm cá nhân, Ba Đồ Lỗ cố gắng làm cho bản thân mình xem trọng sự việc một cách không k·ích đ·ộ·n·g như vậy.
"Khiêng xuống đi, chữa trị v·ế·t t·h·ư·ơ·ng trên người hắn."
Nghe Ba Đồ Lỗ nói vậy, đám thủ hạ rất nghi hoặc, nhưng không dám hỏi nhiều, lập tức khiêng Tần Lãng xuống chữa thương.
Đại chiến một ngày, lại ở địa bàn của người khác, trời lại tối, mặc dù thần giới thắng một trận, Ba Đồ Lỗ vẫn không hề lơ là.
Hắn luôn nhớ tới cảnh mình bị Yêu Tổ lừa khi giao chiến lúc trước, lần này, hắn tuyệt đối không để chuyện cũ tái diễn.
“Truyền lệnh, hạ trại nghỉ ngơi tại chỗ. Yêu cầu người canh giữ trận pháp phải duy trì cảnh giác, sắp xếp lính gác giữ vững tinh thần, ngàn vạn lần không thể qua loa!”
Nghĩ một chút, Ba Đồ Lỗ quyết định đêm nay không tiếp tục tiến công mà nghỉ ngơi tại chỗ, hồi phục sức lực.
Với sự hiểu biết của Ba Đồ Lỗ về Yêu Tổ thì hôm nay Yêu tộc hao tổn nhiều cao thủ như vậy, Yêu Tổ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Mặc dù hắn không biết chuyện gì đã xảy ra khiến lúc vừa mới giao chiến, Yêu tộc không có viện quân, nhưng sự phòng hộ cần thiết thì vẫn phải có.
Ba Đồ Lỗ vừa dứt lời thì thấy hướng Lẫm Uyên Cung hỗn loạn tưng bừng.
Ba Đồ Lỗ thấy vậy liền lập tức đánh thức đám người, nâng cao tinh thần cảnh giác.
Sau sự hỗn loạn tưng bừng kia, từ hướng Lẫm Uyên Cung xuất hiện một lá đại kỳ màu đỏ rực, trên mặt cờ còn có các hình vẽ trang sức đủ màu sắc hình dáng, giống một loại đồ đằng cổ xưa, nhìn thoáng qua có loại thần bí khó tả.
Người thần giới gần như không ai hiểu những hình vẽ trang trí này, nhưng có cảm giác được rằng chúng liên quan tới đại cục sắp tới.
Nghĩ một hồi, Ba Đồ Lỗ gọi Vân Nhi – người đã may mắn chạy thoát từ Yêu tộc đến, kiên nhẫn hỏi thăm:
"Vân Nhi, trước kia ngươi ở Yêu tộc một thời gian, ngươi xem thử, mấy hình trang trí này đại biểu cho ý gì?"
Ngôn ngữ và chữ viết của Yêu tộc tương đối phức tạp, vừa khó nghe lại vừa khó hiểu, Vân Nhi cũng không học được mấy câu, nhưng những hình vẽ trang trí này thì nàng thấy rất quen, hình như đã từng thấy ở đâu rồi.
Thấy Vân Nhi trầm tư suy nghĩ, Ba Đồ Lỗ không hề thúc giục nàng mà kiên nhẫn chờ đợi.
Vân Nhi trầm tư trong khoảng thời gian một nén nhang, hai mắt tỏa sáng, đột nhiên nhớ ra: “Ta nhớ ra rồi, những hình trang trí này ta đã thấy ở Yêu tộc, là đồ đằng tế cờ.”
"Tế cờ? Tế ai?"
Ba Đồ Lỗ Mẫn Duệ bắt lấy từ “tế cờ” này, hơi nhíu mày, trước mắt hiện lên cảnh Tần Lãng m·á·u me khắp người ngã xuống.
“Không tốt rồi, nguy rồi! Chúng ta hiểu lầm Tần Lãng rồi!”
Ba Đồ Lỗ không hề ngốc, trong một nháy mắt, điện quang thạch hỏa s·á·t na, Ba Đồ Lỗ đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Sau đó, Yêu Tổ bên kia chắc là muốn tế thân nhân của Tần Lãng.
Nghĩ đến đây, Ba Đồ Lỗ vội vàng phân phó thủ hạ: “Chuẩn bị đi, chuẩn bị c·ô·ng k·í·ch!”
Trong tình huống hiện tại, mặc dù thần giới may mắn thắng một ván, nhưng cũng chưa thăm dò được thực lực chân chính của Yêu tộc, lúc này xuất kích, cục diện sẽ vô cùng bị động.
Nhưng Ba Đồ Lỗ cũng không quản nhiều đến vậy, chuyến này Tần Lãng chịu khổ chịu mệt mỏi chịu oan, nếu như hắn ngay cả người thân của Tần Lãng cũng không cứu được thì còn mặt mũi nào gặp Tần Lãng, lại còn mặt mũi nào làm thủ vệ thần giới?
Ba Đồ Lỗ ra lệnh một tiếng, người Thần giới lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, toàn bộ đều nâng cao tinh thần, nhìn chằm chằm về hướng Lẫm Uyên Cung...
Trong Lẫm Uyên Cung, người thân của Tần Lãng vừa mới được đưa đi nghỉ ngơi lại một lần nữa bị áp giải lên, quỳ gối dưới chân Yêu Tổ.
"Tần Lãng đã c·hế·t trận, các ngươi còn gì để nói?"
Yêu Tổ buông một câu rồi từ trên cao nhìn xuống, quan sát người thân của Tần Lãng.
Tần Chiến Hải mở miệng trước: “Hắn đã phản bội Yêu tộc các ngươi thì đó là người của Yêu tộc các ngươi, sống c·hết không liên quan gì đến chúng ta!”
Yêu Tổ nghe xong thì giống như nghe được một chuyện cười vô cùng hài hước, cười không dừng được.
Tô Tần Thị tương đối tỉnh táo, nàng hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng Tần Lãng, nàng dừng lại một chút, đợi khi Yêu Tổ cười xong thì lên tiếng.
"Tần Lãng đã quy hàng Yêu tộc các ngươi, vậy thì khi hi sinh cho Yêu tộc các ngươi đáng phải được khen ngợi như dũng sĩ mới đúng. Sao hắn vừa c·hết thì các ngươi vội bắt chúng ta để xả giận? Nếu là như vậy, vậy thần tử của ngươi ai còn dám bán m·ạ·n·g cho ngươi?"
Lời của Tô Tần Thị vừa nói ra thì mang đầy khí p·h·ách, khiến đám đại thần có mặt ở đó đều nhìn nhau ngơ ngác.
Bọn họ đều là những người muốn bảo vệ Yêu tộc, nếu như cứ như trường hợp của Tần Lãng, bản thân thì c·hế·t, vợ con thì chịu n·h·ụ·c, vậy thì việc bọn họ bỏ sức và không bỏ sức thì có gì khác nhau chứ?
Ph·át giác được thần t·ử nhốn nháo, lửa giận trong lòng Yêu Tổ bốc lên, hắn nhìn Tô Tần Thị, trong mắt bùng lên sự lạnh lẽo, đột nhiên, hắn giơ chưởng đánh từ xa.
“Bốp!”
Tô Tần Thị tránh không kịp, một cái t·á·t rơi xuống mặt nàng.
Một cái t·á·t này của Yêu Tổ dùng đến ba thành khí lực, đã đánh bay Tô Tần Thị ra ngoài, nửa ngày vẫn chưa nhúc nhích.
Thấy vậy, Đường Tâm Nhiên từ đầu đến giờ vẫn im lặng liền vội chạy tới, đau lòng đỡ Tô Tần Thị vào trong l·ồ·ng n·g·ự·c của mình, sau đó ngẩng đầu lên chất vấn Yêu Tổ:
“Ngươi sao lại vô lý như thế? Không vừa ý là đánh người?”
Đường Tâm Nhiên dạo gần đây gầy đi rất nhiều, bộ y phục vốn vừa vặn nay thì trông lại lụng thụng, làm nàng càng thêm suy nhược.
Nhưng ánh mắt của nàng lại rất trong trẻo, trên khuôn mặt tuấn tú còn lấm tấm mấy giọt nước mắt, trông sắp đổ.
Đường Tâm Nhiên lúc này giống như một gốc hoa sen bị mưa giội qua trong hồ sen, vừa tươi mới lại vừa tan nát, làm người thương xót, chỉ muốn ôm nàng vào l·ồ·ng n·g·ự·c mà yêu thương che chở.
Ngay cả Yêu Tổ, kẻ vốn quen với các loại mỹ nhân, trong khoảnh khắc này cũng ngây người ra.
Trong ấn tượng của hắn, hắn đã từng gặp những mỹ nhân có vẻ đẹp vũ mị, có sự tươi mát thoát tục, có vẻ cao ngạo lười biếng... Nhưng một người có vẻ đẹp gặp một lần khiến người ta quên tục như Đường Tâm Nhiên thì quả là chưa từng gặp.
Yêu Tổ dâng lên những ý nghĩ xao động, nhưng lại ra vẻ bình tĩnh, đợi một lát rồi mới thản nhiên hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận