Thần Hồn Đan Đế

Chương 2498: thiên tuyển chi tử

Chương 2498: Thiên tuyển chi tử
Khi Hỏa Cương bắt đầu bốc cháy lên, nhiệt độ nước từ từ tăng cao, trên cây trúc cột Ám Ảnh thích ứng nhiệt độ nước, cũng không giãy dụa nữa. Tần Lãng nhìn Ám Ảnh trên cây trúc cột, có chút nhếch miệng cười một tiếng, rất cẩn thận khống chế lửa, không để lửa quá lớn, cũng không để lửa quá nhỏ. Ám Ảnh ở trong nước nằm rất dễ chịu, hắn cũng không hề phát giác được nhiệt độ nước thay đổi, đợi đến khi nó phát giác nhiệt độ nước có biến hóa thì đã không kịp, lại bị sống sờ sờ đun sôi trong nồi. Một luồng khí tức tanh mặn của nước biển tràn ngập trong không khí, còn kèm theo một chút mùi hôi thối. Tần Lãng trực tiếp bị mùi hôi thối này xông lui lại mấy bước, còn Ba Đồ Lỗ trực tiếp bị xông cho ho khan liên tục.
"Cái gì khét thế? Khó ngửi như vậy?" Ba Đồ Lỗ nhìn về phía Tần Lãng, nhíu chặt mày nói. Ba Đồ Lỗ thật ra luôn có một thói quen rất sạch sẽ, hắn bình thường đều mặc áo bào trắng, luôn giữ mình không vướng bụi trần, cũng càng thêm ghét mùi hôi thối.
Tần Lãng nhìn Ba Đồ Lỗ xấu hổ cười nói: “Tiền bối, xin lỗi, ta làm một chút đồ, ngươi tới xem.”
Ám Ảnh bị đun sôi sau ở trong nước hiện lên màu nâu xanh, lơ lửng trên mặt nước một lớp mỏng manh, rất mê người. Nhưng lại tỏa ra mùi hôi thối khiến người ta khó mà chịu được. Ba Đồ Lỗ bịt mũi có chút không tình nguyện đi qua, nhìn một đoàn sền sệt trong nồi, có chút kinh ngạc nói: “Đây là cái gì, trước đó đâu có cái này?”
Tần Lãng thấy Ba Đồ Lỗ thực sự không biết, liền kiên nhẫn giải thích: “Tiền bối, đây là con vật mà ta bắt được ở trong lều vải kia, bởi vì tiếng gió hơi lớn, nhìn bằng mắt thường không rõ lắm, ta cũng chỉ vì một vài nguyên nhân mới nhìn thấy nó, phí hết sức chín trâu hai hổ mới bắt được con Ám Ảnh này, vốn nghĩ cho vào nồi giết chết hắn để bớt kiêu ngạo, ai ngờ trực tiếp đun sôi luôn.”
Tần Lãng nói một hơi, rồi lại nói tiếp: “Ngài trước đây có từng thấy con vật này chưa? Ta cảm thấy nó có chút lai lịch.”
Ba Đồ Lỗ nghe vậy tiến lên cẩn thận nhìn Ám Ảnh đã bị đun sôi, rồi vớt nó lên xem xét.
"Thứ này ta thật sự chưa từng gặp, nhưng có vẻ là đồ vật ở dưới biển." Ba Đồ Lỗ nhìn hồi lâu rồi nói với Tần Lãng.
Tần Lãng nghe vậy, nhất thời có chút im lặng nói: “Ngươi đang nói thừa đấy à? Rõ như vậy lẽ nào ta không nhìn ra nó là đồ vật dưới biển sao?”
Tần Lãng nhất thời có chút nóng nảy, trong lòng bực bội mà lại trực tiếp cãi Ba Đồ Lỗ. Nhưng Ba Đồ Lỗ cũng không để bụng, mà là rộng lượng nói: "Không sao, không sao đâu Tần Lãng tiểu đệ, chúng ta là huynh đệ, không cần câu nệ nhiều chi tiết như vậy."
Tần Lãng thấy vậy cũng dịu bớt cơn giận trong lòng, lúc này mới cười nói: "Tiền bối, ta vẫn muốn biết thứ này là cái gì, ngài lại cẩn thận hồi tưởng một chút xem sao, chuyện này liên quan đến đại cục của chúng ta!"
Ba Đồ Lỗ nghe vậy, liền trịnh trọng gật đầu, rồi mới tỉ mỉ hồi tưởng lại. Liền phát hiện ra, hắn vừa mới bắt đầu liên hệ với Yêu Tổ thì đã từng giao đấu với Ám Ảnh này rồi, lúc đó Ám Ảnh ẩn núp ở chỗ không dễ thấy, đợi khi hắn không để ý thì liền quấn lên người, làm phân tán sự chú ý của hắn, là một nhân vật rất khó đối phó. Nghĩ tới đây, Ba Đồ Lỗ nghĩ đến lần giao đấu thứ hai, hắn đã ngấm ngầm giao chiến với Ám Ảnh, không ngờ cuối cùng lại bị đánh bại.
Trên mặt Ba Đồ Lỗ hiện lên một vòng tiếc nuối, hắn nhìn Tần Lãng nói: "Ám Ảnh này ta đã từng biết từ rất lâu trước đây, hẳn là một trong những tướng tài đắc lực của Yêu Tổ, là người giảo hoạt nhất, bình thường Yêu Tổ đại nhân đều không nỡ phái hắn đi ra, không ngờ lần này lại phái đi. Bọn chúng có lẽ cũng không nghĩ đến Ám Ảnh lại gục ngã trong tay ngươi."
Tần Lãng thấy vẻ mặt Ba Đồ Lỗ thành khẩn, biết hắn không nói dối, nhưng rất nhiều điều hắn không biết. Nghĩ ngợi một hồi, Tần Lãng bước tới chỗ Vân Hạch, cẩn thận kiểm tra cổ Vân Hạch, thấy vết thương trên cổ hắn cũng không khá hơn chút nào, vẫn giống như trước, trong lòng vừa đau lòng lại khó chịu. Nghĩ ngợi, Tần Lãng lấy từ trong nồi ra một muỗng chất dịch sền sệt, từng chút từng chút bôi lên cổ Vân Hạch. Cổ Vân Hạch rất non nớt, bởi vì nhiều vết sẹo càng thêm thấy ghê sợ. Lúc này Tần Lãng bôi dịch nhờn màu xám lên cổ Vân Hạch, chỉ thấy Vân Hạch chậm rãi khẽ kêu lên một tiếng, từ từ tỉnh lại.
Vừa thoa dịch nhờn lên, Vân Hạch đã có thể tỉnh lại, ngay cả Ba Đồ Lỗ cũng có chút kinh ngạc. "Vân Hạch, ngươi thấy thế nào rồi, có tốt hơn chút nào không?" Ba Đồ Lỗ thấy Vân Hạch tỉnh lại, lúc này lập tức chạy lên hỏi. Vân Hạch chớp đôi mắt to màu hổ phách, hàng mi hơi cong lên, nhìn Tần Lãng cùng Ba Đồ Lỗ nói: "Ca ca, gia gia, cổ của con đau quá, cảm giác giống như có người đang móc ở cổ con vậy."
Tần Lãng nghe vậy liền đến xem vết thương trên cổ Vân Hạch, chỉ thấy vết thương của Vân Hạch mặc dù hồi phục rất chậm, nhưng cũng đang từ từ khôi phục. Nghĩ ngợi một chút, Tần Lãng vuốt tóc Vân Hạch rồi nói: "Vân Hạch đừng sợ, vết thương của con sắp lành rồi, chính vì sắp lành nên mới ngứa."
Vân Hạch gật gật đầu, sức chú ý của trẻ con không được tập trung cho lắm, đôi mắt to của hắn nhìn khắp nơi, thấy trong phòng có nhiều nồi và củi lửa, hắn liền trượt xuống giường, chạy về phía nồi, muốn tìm tòi thực hư. Tần Lãng đã sớm dự phòng trước chiêu này, thấy Vân Hạch có hành động như vậy, hắn liền lập tức ôm ngang Vân Hạch vào lòng, sờ sờ đầu Vân Hạch ra hiệu bảo hắn yên phận xuống, rồi mới bế Vân Hạch đang giãy dụa trong lòng tiến lên phía trước, dừng lại ở bên nồi. Đối diện với cảnh tượng trong nồi mà Vân Hạch nhìn thấy, Vân Hạch không hề sợ, mà dũng cảm tiến lên phía trước, trong lúc Tần Lãng không kịp phản ứng, Vân Hạch bôi dịch nhờn dính ở hai tay lên cổ mình.
Vân Hạch luôn vượt quá dự liệu, làm những hành động mà người khác không nghĩ đến cũng không đoán ra được, hơn nữa động tác cũng rất nhanh, khiến Tần Lãng nhất thời đều không kịp phản ứng. Lúc Tần Lãng và Ba Đồ Lỗ kịp phản ứng thì Vân Hạch đã bôi một lớp dày lên cổ rồi. Tần Lãng nhìn Vân Hạch như vậy, trong lòng đau khổ không thôi, hắn muốn tiến lên ngăn cản và nhanh chóng cứu giúp Vân Hạch. Nhưng điều khiến hắn không ngờ là, vết thương trên cổ Vân Hạch lại bắt đầu khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Tốc độ vết thương khép lại rất nhanh, khiến Tần Lãng vô cùng kinh ngạc. Rất nhanh, chưa hết thời gian đốt một nén hương, vết thương trên cổ Vân Hạch đã hồi phục như ban đầu, chỗ cổ của hắn không những trở nên rất mịn màng mà còn mọc ra những chiếc vảy màu đỏ nhạt.
Thấy trên cổ Vân Hạch lại mọc vảy, Tần Lãng vừa mới thả lỏng lại phải nâng lên, lòng lo lắng không yên. Nhưng Ba Đồ Lỗ nhìn thấy những chiếc vảy màu đỏ sậm thì hai mắt sáng lên. Hắn không kịp giải thích với Tần Lãng, trực tiếp chạy lên xem xét, xác nhận đó là vảy đỏ xong thì ánh mắt hắn nheo lại cười. “Tần lão đệ, chúng ta được cứu rồi, thần giới được cứu rồi! Đại lục thần giả của chúng ta lâu rồi không xuất hiện thiên tài như vậy, thật sự là thiên tuyển chi tử. Rất thích hợp quá!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận