Thần Hồn Đan Đế

Chương 2990: cường đạo

Chương 2990: Cường đạo
Cuộc bàn luận của hai tên cường đạo này lập tức thu hút sự chú ý của tên đầu lĩnh. Nghe lọt tai lời bàn tán của thuộc hạ, tên đầu lĩnh cường đạo thấy hai người họ nói rất có lý, liền sửa lại mệnh lệnh. Ngay lập tức, tất cả khoảng 60 tên cường đạo đều chen chúc ập về phía căn phòng của Tần Lãng và bọn họ.
Tình hình đã đến nước này, Tần Lãng và bọn họ biết đã đến lúc phải quyết một trận tử chiến. Bọn họ thu dọn đồ đạc của mình đeo lên người, nấp vào một góc khuất tầm nhìn trong phòng, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Theo tiếng bước chân của bọn cường đạo ngày càng gần, tim của mấy người Tần Lãng như muốn nhảy lên đến cổ họng.
Phải biết rằng, mặc dù thực lực của bọn họ cường hãn, nhưng trước đó ai cũng đã bị thương. Trong khi đó, phía cường đạo lại có đến khoảng năm mươi người. Chưa cần bàn đến thực lực của chúng ra sao, chỉ riêng về số lượng, phe cường đạo đã chiếm ưu thế áp đảo.
“Cộp, cộp, cộp...”
Mỗi bước chân mạnh mẽ, đầy uy lực của bọn cường đạo như giẫm lên trái tim nhóm Tần Lãng, khiến bọn họ vô cùng căng thẳng.
Bọn cường đạo này không thể so sánh với yêu thú. Bọn hắn đều là loại giết người không chớp mắt, lại thêm gian trá, giảo hoạt, quả thực không dễ đối phó.
“Rầm!”
Cuối cùng, cửa phòng nơi nhóm Tần Lãng đang ẩn nấp đã bị bọn cường đạo một cước đạp tung. Bọn hắn đi loanh quanh trong phòng một lúc, ban đầu cũng không phát hiện ra sự tồn tại của bốn người Tần Lãng.
Nhưng đúng vào lúc bọn hắn chưa tìm thấy gì, vừa định quay người rời đi, thì có một tên cường đạo lại nhạy bén ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí.
Bọn cường đạo đã quen với cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao, đôi khi cũng sẽ đụng phải gốc rạ cứng, bởi vậy rượu là thứ không thể thiếu.
Mùi rượu nồng nàn này, bọn hắn quả thực quá quen thuộc rồi.
“Không đúng, bọn hắn ẩn nấp ngay trong căn phòng này, lại còn... uống trộm rượu!”
Một tên cường đạo đã ngửi thấy thì những tên cường đạo khác chắc chắn cũng có thể ngửi được.
Tên đầu lĩnh cường đạo dẫn đầu quay người lại, đi một vòng trong phòng, bỗng nhiên phát hiện nhóm Tần Lãng đang ẩn nấp phía sau cây cột.
“Ha ha, tiểu tử, vậy mà dám trốn ở chỗ này, định lừa gạt chúng ta sao!”
Bọn cường đạo nhìn thấy nhóm Tần Lãng chỉ có vỏn vẹn bốn người, trong mắt lập tức lóe lên ánh nhìn tham lam và hung ác.
Nhóm Tần Lãng ngay lập tức ý thức được mình đã rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm, nhưng bọn hắn cũng không hề hoảng sợ. Bọn cường đạo từng bước áp sát, khua khoắng vũ khí trong tay, miệng phát ra những tiếng cười dữ tợn.
Nhìn 50 tên cường đạo hung thần ác sát trước mặt, Tần Lãng hắn như muốn trấn an, bất giác siết chặt tay Lãnh Nguyệt lại.
Nhưng Lãnh Nguyệt không có nhìn nàng(?), nàng “xoẹt” một tiếng rút ra sợi nhuyễn tiên đang quấn quanh hông, nhanh chân xông về phía bọn cường đạo.
“Ồ ồ, thì ra là một nương môn tính tình nóng nảy, dáng dấp cũng không tệ nha, cái ngực này, cái mông này, chậc chậc... Đám đại gia hỏa, tất cả xông lên cho ta! Hai cái nương môn này phải bắt sống, bắt được để đêm nay mọi người cùng mở tiệc mặn!”
Tên đầu lĩnh cường đạo nhìn Lãnh Nguyệt ngực nở eo thon và Tiểu Thúy có dáng người xinh đẹp yêu kiều, trong mắt tóe ra sắc dục nồng đậm. Nếu không phải ngại có nhiều người ở đây, hắn đã muốn xông lên hung hăng vồ lấy vài cái rồi.
“Chát!”
Đáp lại tên đầu lĩnh cường đạo là một quất roi lạnh lùng của Lãnh Nguyệt. Roi này nàng dùng mười phần lực đạo, quất mạnh lên người tên đầu lĩnh, khiến hắn chỉ cảm thấy một cơn đau rát bỏng trên thân mình.
Một roi này của Lãnh Nguyệt như thể đã chọc trúng tổ ong vò vẽ, lại càng giống như ném một viên đá xuống mặt hồ vốn tĩnh lặng, khiến cả mặt hồ phải sôi trào lên.
“Mẹ nó, dám đánh lão đại! Không muốn sống nữa, đúng là chán sống rồi!”
Đám cường đạo này cực kỳ đoàn kết. Nhìn thấy lão đại nhà mình bị đánh, lửa giận trong lòng bọn họ lập tức bị kích phát, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt, phảng phất như đang nhìn một vật đã chết.
Vào thời khắc mấu chốt, Cường Đại Đầu Tử lại là người đầu tiên ngăn đám cường đạo đang nổi giận lại, đồng thời cười cười nói.
“Được rồi, mọi người bớt giận nào. Tiểu nữu bốc lửa như vậy, thuần phục được chẳng phải sẽ càng thú vị hơn sao? Đừng đánh chết cho ta, bắt sống nàng lại! Để tất cả mọi người cùng nếm thử, người người có phần!”
Những lời vũ nhục của tên đầu lĩnh cường đạo tuôn ra không dứt. Ngay cả Tần Lãng vốn luôn ôn hòa, nhã nhặn, bình tĩnh như nước cũng phải nổi giận. Bọn hắn vừa định xông lên cho tên đầu lĩnh một bài học thì lại thấy Lãnh Nguyệt khẽ lắc đầu.
Nhìn thấy động tác của Lãnh Nguyệt, Tần Lãng dù lòng nóng như lửa đốt nhưng vẫn lựa chọn tôn trọng ý muốn của chính nàng.
Lãnh Nguyệt trước nay luôn là người rất có chủ kiến. Nàng không muốn để bọn hắn nhúng tay vào, có lẽ là vì nàng đã có suy tính của riêng mình rồi.
“Mấy vị đại gia, tiểu nữ tử cũng muốn chơi đùa cùng các ngươi đây. Các ngươi xếp thành hàng đi, ai đến trước thì được trước, cứ từ từ từng người một, người người đều có phần!”
Lãnh Nguyệt cố ý nhếch khóe môi, nở nụ cười vũ mị.
Ngũ quan của Lãnh Nguyệt vốn đã tuyệt mỹ, lại thêm khí chất có phần lạnh lùng kiêu sa trên người nàng, phối hợp với giọng điệu tỏ vẻ hơi hờn dỗi, tạo nên một sự tương phản cực độ, lập tức khiến cho đám cường đạo kia trở nên nôn nóng, bồn chồn không yên.
“Vốn tưởng là một tiểu nữu tính tình ngang ngược, ai dè lại dễ bảo thế này, gia gia ngươi ta càng thêm thích thú!”
Tên đầu lĩnh cường đạo tà mị hơi híp mắt nhìn Lãnh Nguyệt, dục vọng trong ánh mắt hắn làm sao cũng không che giấu nổi.
Có tên đầu lĩnh cường đạo ở đó, những tên cường đạo khác tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhao nhao đứng xếp hàng ở phía sau.
Chính là lúc này!
Lãnh Nguyệt chờ đợi chính là thời cơ này! Nhân lúc những tên cường đạo khác đang lùi lại xếp hàng phía sau, nhuyễn tiên trong tay Lãnh Nguyệt tức thì “xoẹt” một tiếng vung ra. Sợi nhuyễn tiên ngay lập tức như một con rắn cuốn lấy cổ tên đầu lĩnh cường đạo, siết chặt hắn lại một cách vững vàng.
Theo Lãnh Nguyệt siết chặt cán roi, tên đầu lĩnh cường đạo ngay lập tức bị kéo đi theo chuyển động của sợi roi. Rất nhanh, hắn đã bị Lãnh Nguyệt treo lên lơ lửng giữa không trung.
Động tác của Lãnh Nguyệt nhanh nhẹn đến không gì sánh bằng, dứt khoát không chút dây dưa, khiến tất cả những người có mặt tại hiện trường nhất thời sợ đến ngây người.
Kẻ kinh hoảng và thất thố nhất chính là tên đầu lĩnh cường đạo vừa mới đây còn đang diễu võ dương oai. Lúc này, cổ của hắn đã nằm gọn trong tay Lãnh Nguyệt, và nàng có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.
Trước đó, hắn còn tưởng cô nương này chỉ là một nữ tử mảnh mai, tay không tấc sắt. Đến lúc rơi vào tay nàng rồi, tên đầu lĩnh cường đạo mới phát hiện ra sức lực của Lãnh Nguyệt cô nương này lại lớn đến lạ thường.
Hắn nặng tới 300 cân, nhưng Lãnh Nguyệt nhấc bổng hắn lên lại nhẹ nhàng như nhấc một con gà con vậy, dễ dàng không tốn chút sức lực nào.
“Ngươi làm gì đó? Dám giở trò với lão đại của chúng ta à? Ngươi chán sống rồi sao?”
Đám thuộc hạ của tên đầu lĩnh cường đạo này ngược lại lại vô cùng trung thành. Nhìn thấy lão đại nhà mình rơi vào tay Lãnh Nguyệt, bọn chúng không hề nghĩ đến chuyện mạnh ai nấy chạy, mà lập tức bao vây Lãnh Nguyệt lại, mắt nhìn Lãnh Nguyệt chằm chằm, vũ khí trong tay sẵn sàng chờ lệnh.
Tư thế kia, phảng phất chỉ cần Lãnh Nguyệt khẽ động đậy một chút thôi, nàng sẽ chết ngay tại chỗ vậy.
Lãnh Nguyệt nhìn bao nhiêu tên cường đạo hung thần ác sát như vậy, nhưng không hề lùi bước.
Thật là trò cười! Đối thủ lợi hại hơn nữa nàng cũng đã từng đọ sức qua, huống chi là đám cường đạo xác thịt phàm thai này, còn chưa đủ cho nàng nhét kẽ răng.
“Các ngươi tất cả lui về phía sau! Bằng không, lão đại của các ngươi đừng mong sống sót!”
Lãnh Nguyệt vừa nói, vừa siết chặt sợi roi đang quấn quanh cổ tên đầu lĩnh cường đạo, lạnh giọng quát lớn đám cường đạo kia.
Bọn cường đạo vốn không muốn lùi, nhưng lại nhìn thấy tình cảnh của lão đại nhà mình, nên đành phải lặng lẽ lùi về sau một bước nhỏ.
“Lùi nữa về sau! Các ngươi chưa ăn cơm chắc?” Lãnh Nguyệt lại lạnh giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận