Thần Hồn Đan Đế

Chương 167: Võ Sư Nhất Trọng

Chương 167: Võ Sư Nhất Trọng
Bên trong căn phòng của khách sạn Tần Lãng.
"Lốp bốp!"
Một loạt tiếng vang giòn tan phát ra từ trong cơ thể, linh khí màu trắng vốn có trong đan điền của Tần Lãng, sau khi đạt đến độ đậm đặc nhất định, liền xuất hiện một màu đỏ nhạt.
Hỏa Long Võ Hồn và Hắc Sắc Nhãn Luân Võ Hồn đồng thời hiện lên trên đỉnh đầu Tần Lãng, điên cuồng hấp thu tinh hoa của trời đất, không ngừng trở nên mạnh mẽ và ngưng thực hơn!
Khoảnh khắc sau, Tần Lãng thoát khỏi trạng thái tu luyện, miệng thở ra trọc khí màu vàng, đột nhiên mở đôi mắt đen láy, trong con ngươi tinh quang chợt lóe rồi biến mất!
"Rốt cuộc cũng đột phá đến Võ Sư cảnh giới!"
Trên mặt Tần Lãng lộ ra vẻ hưng phấn, hắn phát hiện phạm vi cảm giác của mình từ sáu dặm ban đầu đã tăng lên tới tám dặm!
Quan trọng nhất là hai đạo Võ Hồn đều nhận được sự tẩy lễ của tinh hoa đất trời, cường độ ít nhất đã tăng gấp đôi!
Sức mạnh Võ Hồn bình thường là bẩm sinh, rất khó để tăng lên bằng con đường hậu thiên, thông thường chỉ có khi đột phá đại cảnh giới mới có thể tăng lên đáng kể.
Khi một Võ Sĩ đột phá đến Võ Sư cảnh giới, linh hồn lực sẽ tăng lên một đến hai tầng so với lúc đầu, nhưng Tần Lãng lại tăng lên gấp đôi, vượt xa so với sự tăng trưởng của một Võ Sĩ bình thường!
Tần Lãng suy đoán, điều này có lẽ liên quan đến cường độ thân thể, độ tinh khiết của linh lực và các loại công pháp tu luyện khác của bản thân!
Đương nhiên, còn có một điều khiến Tần Lãng hưng phấn, đó là sau khi đột phá đến Võ Sư, hắn có thể dùng Linh Lực ly thể tấn công ở khoảng cách xa!
Tâm niệm vừa động, trên đầu ngón tay một đạo Linh Lực bắn ra, xé rách không khí, chuẩn xác chém lên ngọn nến màu trắng đặt trên bàn gỗ, ngọn lửa đang cháy vốn yên tĩnh "phụt" một tiếng liền tắt ngúm!
Hưng phấn nắm chặt bàn tay, Tần Lãng ổn định lại tâm thần, một lần nữa cầm lấy linh thạch tiến vào trạng thái tu luyện. Vừa mới đột phá đến Võ Sư cảnh giới, phải tranh thủ lúc còn nóng mà củng cố thực lực.
Ba ngày sau, khi thực lực hoàn toàn ổn định ở Võ Sư Nhất Trọng, Tần Lãng lúc này mới từ từ mở mắt, từ trạng thái tu luyện thoát ra.
Hôm nay chính là thời điểm Hỗn Loạn mật Cảnh mở ra, Tần Lãng cần thời gian để chuẩn bị một số thứ trước.
Đương nhiên, lý do Tần Lãng rời khỏi tu luyện lúc này còn có một nguyên nhân nữa, đó là hắn phát hiện Tử Ngọc đã ở trước cửa chờ mình rất lâu, dường như có chuyện muốn tìm, nhưng thấy mình đang tu luyện nên vẫn không quấy rầy mà là chờ đợi mình tu luyện hoàn tất.
"Tử Ngọc tiểu thư, ta tu luyện xong rồi, mời vào!"
Tần Lãng cười nói, khiến cho một mỹ nữ ở trước cửa phòng mình chờ lâu như vậy, thực sự thấy có lỗi.
"Kẹt kẹt!"
Cánh cửa bị một đôi bàn tay ngọc trắng nõn thon dài đẩy ra, Tử Ngọc chậm rãi bước chân ngọc tiến vào.
Một đôi mắt đẹp rơi vào người Tần Lãng, miệng anh đào nhỏ nhắn của Tử Ngọc kinh ngạc há ra thành hình tròn.
Không gặp nhau chưa đầy một tháng, nàng phát hiện Tần Lãng tựa như biến thành một người khác, làn da toàn thân giống như trẻ sơ sinh, mướt mát tản ra ánh sáng trong suốt, phối hợp với khuôn mặt thanh tú sạch sẽ của hắn, cả người phảng phất như có một loại khí tức hòa hợp với thiên địa, khiến cho người ta vô thức sinh ra cảm giác muốn đến gần, trong nhất thời, Tử Ngọc có chút ngây người, hoàn toàn quên mất mục đích chuyến đi này của mình.
"Ách, Tử Ngọc tiểu thư, có phải trên mặt ta có gì bẩn không?"
Bị mỹ nữ dùng một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm không chớp, may là da mặt Tần Lãng đủ dày, cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, sờ mũi một cái ngượng ngùng nói.
"Khụ khụ... Không có, không có, ta chỉ là... Chỉ là cảm thấy..."
Nghe Tần Lãng nói, Tử Ngọc mới tỉnh hồn, ho khan một tiếng, khuôn mặt ửng hồng, muốn nói cảm thấy Tần Lãng dường như trở nên đẹp trai hơn rất nhiều sau một tháng ngắn ngủi, nhưng lời đến khóe miệng làm thế nào cũng không thể nói ra, khuôn mặt càng thêm đỏ bừng, thậm chí hơi cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Lãng.
"Tử Ngọc tiểu thư tới tìm ta có chuyện gì sao?"
Tần Lãng cười nói, đánh trống lảng để hóa giải sự xấu hổ của Tử Ngọc.
"À, đúng. Ngươi không nói ta chút nữa quên mất."
Tử Ngọc áo não vỗ vỗ trán, từ trong ngực lấy ra một chiếc Túi Trữ Vật ném cho Tần Lãng: "Lần trước ngươi giúp Tử gia chúng ta một việc lớn như vậy, ta vẫn chưa kịp cảm tạ ngươi. Vừa hay nghe nói ngươi muốn tham gia Hỗn Loạn mật Cảnh, cho nên chuẩn bị một chút đồ vật, hy vọng có thể giúp được ngươi!"
Nhận lấy Túi Trữ Vật, vừa mở ra nhìn thấy đồ bên trong, Tần Lãng liền kinh ngạc đến ngây người.
Gần 2000 mai linh thạch, 2 viên Tam Cấp tẩu thoát phù, 2 viên Tam Cấp băng bạo phù, vài bình linh đan chữa thương Tam Phẩm, còn có đủ loại tài nguyên tu luyện khác, mỗi thứ đều có giá trị không nhỏ.
"Cái này quá quý giá, ta không thể nhận..."
Tần Lãng vừa định từ chối, Tử Ngọc trực tiếp lên tiếng cắt ngang lời Tần Lãng: "Ngươi vì Tử gia chúng ta mang đến lợi ích còn lớn hơn nhiều so với trong Túi Trữ Vật này, hơn nữa bên trong Hỗn Loạn mật Cảnh cực kỳ nguy hiểm, ta nghĩ những đồ vật này đều là thứ ngươi dùng được, cho nên ngươi đừng từ chối, hãy cầm những thứ này tham gia thí luyện ở Hỗn Loạn mật Cảnh một cách an tâm, ta ở đây chờ ngươi khải hoàn trở về!"
Trong đôi mắt đẹp tràn đầy mong chờ, Tử Ngọc tin tưởng với khả năng của Tần Lãng nhất định có thể bình an trở về từ Hỗn Loạn mật Cảnh!
"Được, vậy ta cũng không khách sáo nữa."
Mỉm cười, Tần Lãng cất Túi Trữ Vật vào nhẫn trữ vật của mình. Những đồ vật mà Tử Ngọc đưa đến rất nhiều, thật sự đều là thứ mình cần, có thể nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, vừa vặn cũng tiết kiệm cho mình phải ra ngoài từng thứ mua sắm.
"Ta muốn đi phủ đệ Tạ tứ gia một chuyến."
Tần Lãng cười nói, lúc trước cùng Tạ tứ gia đã hẹn cẩn thận, mình sẽ đến trước phủ đệ Tạ tứ gia, sau đó hắn sẽ tự mình mang mình đi tham gia thí luyện ở Hỗn Loạn mật Cảnh.
"Được. Ta ở ngoài cửa khảo hạch chờ tin tức tốt của ngươi!"
Mỉm cười, Tử Ngọc xoay người rời khỏi phòng của Tần Lãng, Tần Lãng cũng thu thập chỉnh lý sơ qua, rồi rời khỏi phòng mình tiến về phủ đệ Tạ tứ gia.
Phủ nội vực chủ của Tạ tứ gia.
Lính gác cổng đều đã nhận được tin báo từ trước, vì vậy lần này Tần Lãng đến cũng không bị ngăn cản gì, một tên Khải Giáp Võ Giả trực tiếp dẫn tới đại sảnh phủ Vực chủ.
"Tần Lãng tiểu huynh đệ, ngươi tới rồi!"
Tần Lãng vừa bước vào đại sảnh, Kim Hổ liền tiến đến, cười chỉ vào một người thanh niên mặc toàn thân đồ đen, mặt lạnh lùng ở một bên, giới thiệu: "Vị này là Ngô Trùng, Võ Sư Tứ Trọng, thực lực sau này sẽ cùng ngươi cùng nhau tiến vào Hỗn Loạn mật Cảnh, hai người các ngươi trước làm quen một chút, lát nữa Tạ tứ gia đến sẽ mang các ngươi đi vào Hỗn Loạn mật Cảnh."
"Chào ngươi!"
Tần Lãng cười hướng Ngô Trùng chào hỏi.
Liếc Tần Lãng một cái, Ngô Trùng chậm rãi gật gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng không hề có chút biến hóa.
"Gã này có chút kiêu ngạo, mình chào hỏi hắn còn không thèm mở miệng nói chuyện!"
Tần Lãng im lặng bĩu môi, dứt khoát không còn để ý tới Ngô Trùng, cùng Kim Hổ trò chuyện hỏi han về các vấn đề liên quan đến Hỗn Loạn mật Cảnh và những tình huống cần chú ý.
"Tạ tứ gia đến rồi!"
Sau một chén trà, một giọng nói từ ngoài truyền đến, theo tiếng nói, chỉ thấy người khoác trường bào, Tạ tứ gia hành tẩu như gió, long hành hổ bộ bước vào.
"Đến giờ rồi, theo ta đi!"
Còn chưa kịp để Tần Lãng và những người khác hành lễ với hắn, Tạ tứ gia trực tiếp lên tiếng nói.
"Vâng!"
Tần Lãng vừa gật đầu liền chợt cảm thấy dưới chân bỗng nhẹ, cả người đúng là bị một luồng Linh Lực hùng hậu cuốn lấy thân không do mình bay lên giữa không trung.
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận