Thần Hồn Đan Đế

Chương 241: Luyện Đan Sư Đại Tái bắt đầu

"Ngu ngốc!" Bạch Thạch Văn Hải liếc nhìn Tần Lãng một cái rồi không để ý tới hắn nữa. Lúc này, một bóng người khác lại nhảy vào tầm mắt Tần Lãng, khiến hắn có chút kinh ngạc. Chỉ thấy một tên mập như heo khoảng hơn ba trăm cân đang ngồi ở vị trí thi đấu bên cạnh hắn. Thân thể mập mạp làm chiếc áo bào Luyện Đan Sư căng phồng lên, khiến người khác lo lắng chiếc áo sẽ bị hắn làm rách mất! Hắn không ai khác, chính là tên mập đã lắc mông khóc lóc rời đi khi kiểm tra lúc trước. Tần Lãng nhớ rõ ràng hắn đã nói sẽ từ bỏ thi đấu, vậy mà sao lại xuất hiện ở đây? "Hắc hắc, ngươi khỏe, lại gặp mặt rồi! Ta là Nguyệt Bán Thành, không ngờ chúng ta lại có duyên phận thế này. Không biết ngươi tên gì?" Tên mập như quen thân, nheo đôi mắt nhỏ xíu, vẫy vẫy bàn tay ngắn ngủn mập mạp cười nói chào hỏi Tần Lãng. "Nguyệt Bán Thành?" Tần Lãng quan sát tên mập một chút, cái tên này thực sự rất phù hợp với hắn, vì thân hình của hắn chính xác có kích thước bằng nửa cái thành trì. "Ta là Lương Nguyệt. Trước đó không phải ngươi đã từ bỏ thi rồi sao, sao giờ lại thế này?" Tần Lãng mở miệng hỏi. "Ta làm vậy là có ý cả đấy, để người khác thấy ta ồn ào như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ ta không có chí hướng, những người dự thi khác bị ta ảnh hưởng sẽ từ bỏ, như vậy sẽ giảm bớt cạnh tranh đi mà!" Nguyệt Bán Thành cười gian xảo. "Ách..." Tần Lãng đổ mồ hôi, hóa ra trước đó tên này giả vờ. Thế nhưng nói khóc là khóc, diễn quá thật rồi đi? "Ngươi chắc làm như vậy có ích không?" Tần Lãng im lặng lắc đầu, người có lòng tin tham gia thi đấu, sao lại vì chuyện này mà bỏ thi? Còn những người dao động thì dù tham gia cuộc thi cũng không có kết quả tốt hơn chút nào. "Kệ đi, bỏ được một người thì tính một người!" Nguyệt Bán Thành đắc ý cười xấu xa. Tần Lãng trừng mắt nhìn hắn một cái, không ngờ Nguyệt Bán Thành còn là một tên "Tâm cơ kỹ nữ"! "Lương Nguyệt thiếu hiệp, từ khi chia tay đến giờ có khỏe không?" Hai Luyện Đan Sư đi đến trước mặt Tần Lãng, cúi người hành lễ với Tần Lãng, thái độ cực kỳ cung kính. Chính là hai Luyện Đan Sư Nhị Phẩm đi theo Giang trưởng lão của Mê Vân Tông lúc trước. Bọn họ cũng là người của Mê Vân Tông được phái tới tham gia cuộc thi Luyện Đan Sư lần này. Tần Lãng có ân với Mê Vân Tông nên bọn họ rất tâm phục khẩu phục Tần Lãng. "Giang trưởng lão muốn trấn thủ tông môn không thể phân thân, đặc biệt dặn chúng ta lần này nhất định phải đến thăm Lương Nguyệt thiếu hiệp! Giang trưởng lão nói hắn tin tưởng, với luyện đan chi thuật của ngài nhất định sẽ có thể trổ hết tài năng trong cuộc thi, khiến vạn người chú mục!" Hai Luyện Đan Sư vừa cười vừa nói. "Giang trưởng lão có lòng rồi!" Tần Lãng cười chắp tay đáp lễ. Nếu không có Giang trưởng lão đưa hắn vào cấm địa của Mê Vân Tông, hắn cũng không có cơ hội nhận được luyện đan tâm của các tông chủ Mê Vân Tông, càng không có thành tựu luyện đan như bây giờ. Xem như là cả hai cùng giúp đỡ lẫn nhau. "Mau nhìn kìa, người của Thập Đại Tông Môn!" "Mười người đi đầu khí thế thật là mạnh mẽ, đứng cách xa như vậy mà ta vẫn có chút hoảng hốt!" "Đồ nhà quê chưa thấy thị trường! Mười người kia là tông chủ của Thập Đại Tông Môn, thực lực vô cùng mạnh mẽ, tu vi thấp nhất đều là đỉnh phong Võ Linh Cửu Trọng, khí thế sao có thể yếu được?" "Tê... Đến cả tông chủ của Thập Đại Tông Môn cũng đến xem cuộc thi này!" Nhìn đám võ giả trên đài kinh hô không ngớt! Không ngờ Luyện Đan Sư Đại Tái lần này được chú ý cao đến vậy, ngay cả tông chủ của Thập Đại Tông Môn hùng mạnh nhất của Tung Hoành Đế Quốc cũng đích thân đến đây! "Phong Viễn Kỳ!" Ánh mắt Tần Lãng dừng lại vào người nam tử trung niên mặc cẩm y đứng đầu trong mười người kia, trong mắt hiện lên hỏa quang giận dữ, hai nắm đấm chậm rãi siết chặt. Nam tử trung niên vóc người cao lớn, toàn thân tản ra khí thế uy nghiêm chỉ người ở vị trí cao mới có được. Người này không ai khác chính là Tông chủ Phong Vân Tông Phong Viễn Kỳ, đệ nhất cường giả của Tung Hoành Đế Quốc! Hắn chính là kẻ thù giết cha của Tần Lãng! Vì đạt mục đích mà giết cả hai người huynh đệ kết bái, là người vong ân bội nghĩa! Để trừ tận gốc mà gán cho hắn tội phản tông, còn ban bố lệnh truy nã của Thập Đại Tông Môn! Để ép hắn xuất hiện không tiếc sai người hạ độc Thái Thượng trưởng lão, đồ hỗn đản! Bên dưới cái vẻ đạo mạo giả dối kia là một linh hồn vô cùng bẩn thỉu xấu ác! Từng việc từng việc hiện lên trong đầu, hận ý trong lòng ngày càng nhiều, Tần Lãng càng lúc càng phẫn nộ, vì quá sức, đầu ngón tay ẩn ẩn trắng bệch, răng cắn ken két vang lên, hận không thể tại chỗ phanh thây xé xác Phong Viễn Kỳ! "Ừm?" Phong Viễn Kỳ đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía gần ngàn Luyện Đan Sư, chậm rãi liếc nhìn xung quanh, vừa mới mơ hồ cảm thấy một cỗ sát ý mãnh liệt truyền đến từ đó, nhưng giờ nhìn sang lại chẳng thấy gì. "Sao vậy, Phong huynh?" Cổ Thương Hải tông chủ của Phần Thiên Tông đi bên cạnh Phong Viễn Kỳ nghi ngờ hỏi. "Không có gì, chắc là ảo giác." Lắc đầu, Phong Viễn Kỳ không để ý nữa tiếp tục đi về phía trước. "Nguy hiểm thật!" Đến khi Phong Viễn Kỳ đi xa, Tần Lãng mới thở phào nhẹ nhõm, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cường giả Võ Vương thực sự quá đáng sợ! Vừa nãy Tần Lãng cũng đã bước một chân lên ranh giới của tử vong! Vừa rồi, vì bản thân quá phẫn nộ nên nhất thời không khống chế được cảm xúc, ba động quá lớn, mà chút nữa đã bị Phong Viễn Kỳ phát hiện! Cũng may bản thân kịp thời thu liễm tức giận nếu không chắc chắn bị Phong Viễn Kỳ phát hiện và giết tại chỗ! Theo thời gian, càng lúc càng có nhiều thế lực lớn đến xem cuộc thi này. Mỗi một vị trí ở khu vực thi đấu đều có một Luyện Đan Sư ngồi, tất cả Luyện Đan Sư tham gia thi đấu đã có mặt đầy đủ. Nhìn xuống xung quanh khán đài thì không còn một chỗ trống, đen nghịt toàn người, gần 10 vạn người đã đến đây xem thi đấu! "Thánh Thượng giá lâm! Triệu Đan Vương giá lâm!" Một tiếng hét lớn vang lên, hội trường náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại, toàn bộ Luyện Đan Sư dự thi và võ giả trên khán đài đồng loạt đứng lên, ánh mắt hướng về phía lối vào. Hai hàng người mặc khải giáp tay cầm bảo kiếm tinh thần phấn chấn đi đầu mở đường, đằng sau là một đầu yêu sư cao lớn uy vũ kéo một cỗ long liễn xa hoa. Chỉ thấy một nam tử trung niên mặc hoàng bào long bào, toàn thân tản ra uy áp vô hình đang ngồi trong long liễn, hiển nhiên nam tử này chính là hoàng đế Tung Hoành Đế Quốc Long Ngạo Thiên! Nhìn thấy Long Ngạo Thiên, ánh mắt của các võ giả tràn đầy vẻ nóng bỏng và ngưỡng mộ. Có thể lên làm người cai trị hàng chục tỷ người, đó là mơ ước, mộng tưởng, và vinh diệu vô thượng của rất nhiều võ giả! Đi phía sau long liễn, trên cỗ xe ngựa yêu sư kéo, có một lão giả tóc bạc mặt hiền từ. Đó chính là Ngũ Phẩm Đan Vương Triệu Quang Binh. "Rất vinh hạnh khi có thể mời được nhiều Luyện Đan Sư thiên tài đến tham gia Luyện Đan Sư Đại Tái lần này, ta cũng có chút kích động giống mọi người! Ta nghĩ trận thi đấu hôm nay nhất định sẽ rất đặc sắc, rốt cuộc 5 vị Luyện Đan Sư nào có thể giành được thắng lợi cuối cùng để trở thành đan sư cung phụng của Hoàng tộc đây, hãy cùng nhau chờ xem!" Long Ngạo Thiên bước lên đài cao, trên mặt nở nụ cười nhìn quanh đám người đen kịt xung quanh, cất giọng nói, mấy câu nói ngắn gọn trong nháy mắt đã nhen nhóm lên nhiệt tình và mong đợi của mọi người. Theo hiệu lệnh của Long Ngạo Thiên, Triệu Quang Binh tiếp tục mở miệng nói: "Được Thánh Thượng tin tưởng, không bỏ ta cái lão già này mà may mắn trở thành người chủ trì cuộc thi Luyện Đan Sư lần này, quả là tam sinh hữu hạnh. Ta nghĩ mọi người cũng đã nóng lòng muốn thấy Đại Tái bắt đầu, vì vậy lão hủ xin phép không nói nhảm nữa." Nói hai câu khách sáo đơn giản, Triệu Quang Binh công bố quy tắc thi đấu rồi ở giữa sự mong đợi của vạn người, trực tiếp lớn tiếng tuyên bố Luyện Đan Sư Đại Tái chính thức bắt đầu! Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!! Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận