Thần Hồn Đan Đế

Chương 1877: Bị cướp

"Tiên thảo trong tay chúng ta đều là do chúng ta vất vả thu thập được, dựa vào cái gì mà chia sẻ cho các ngươi!"
"Không sai! Lúc này, tiên thảo đều là bảo bối bảo mệnh, chúng ta dùng còn thấy ít ấy chứ!"
Hai tên binh sĩ đứng đầu trực tiếp lên tiếng bác bỏ.
Phía sau gần nghìn binh sĩ cũng nhao nhao gật đầu.
Hiện tại mọi người bị vây ở chỗ này, trong thời gian ngắn sợ là căn bản không có cách ra ngoài, chỉ có tiên thảo trong tay mới có thể chống cự sát khí bên ngoài, kiên trì được lâu hơn.
Hiện tại người khác muốn tiên thảo trong tay bọn họ không khác gì muốn mạng của bọn hắn!
Vô luận thế nào, bọn hắn đều khó có thể chia sẻ tiên thảo cho người khác.
"Không cho?"
Tướng quân dẫn đầu mặt trầm xuống, đột nhiên nhấc chân đá về phía trước!
"Phanh!"
"Phanh!"
Hai tên binh sĩ đứng đầu vừa lên tiếng liền bị tướng quân này đạp bay, phun máu tươi vào những binh lính phía sau, đụng vào nhau.
Không ai nghĩ đến tướng quân này lại đột ngột ra tay!
Mà lại ra tay còn nặng như vậy!
Trong nháy mắt, sắc mặt của gần nghìn binh sĩ đại biến, đám người một mảnh xôn xao.
Tần Chiến Hải cùng Tống Hải đồng thời nhíu mày, hai người cấp tốc xông lên phía trước.
"Trương Tương Quân, ngươi có ý gì?"
Tống Hải chắn trước mặt các binh lính, mở miệng nói.
"Tất cả đều là người cùng doanh trại, là huynh đệ cùng quân đoàn, Trương Tương Quân, vì sao ngươi lại ra tay với huynh đệ của mình?"
Tần Chiến Hải mặt trầm xuống, lên tiếng nói.
Trương Tương Quân ra tay khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Huynh đệ của mình? Hiện tại bản tướng quân cùng huynh đệ dưới trướng đều sắp chết đến nơi, tìm người các ngươi mượn chút tiên thảo cũng không cho, có kiểu người không để ý đến sống chết của huynh đệ mình thế này sao?"
"Ra tay đánh người, có ai mượn như ngươi vậy sao? Chẳng lẽ Trương Tương Quân quên mất quân quy doanh trại rồi, không cho phép vô duyên vô cớ ra tay với binh sĩ cùng doanh trại, nếu không chính là phạm quân quy, tội đáng chém!"
Ánh mắt Tần Chiến Hải gắt gao nhìn chằm chằm Trương Tương Quân ra tay đánh người.
"Quân quy? Lúc này mọi người ngay cả mạng cũng muốn giữ không nổi, ai còn quản cái quân quy cẩu thả đó!"
Trương Tương Quân cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Chiến Hải.
Trong nhất thời, song phương giương cung bạt kiếm.
Thấy vậy, Tống Hải vội vàng cười nói: "Tất cả mọi người từng vào sinh ra tử là huynh đệ tốt, làm gì đến mức căng thẳng như vậy."
Nói đến đây, Tống Hải nhìn Tần Chiến Hải, đề nghị: "Chiến Hải huynh đệ, ta thấy chi bằng chúng ta lấy ra một chút tiên thảo, chia sẻ cho Trương Tương Quân và các huynh đệ đội ngũ khác. Như vậy sẽ có nhiều người có cơ may sống sót, nhiều người thì sức mạnh càng lớn, nếu có chuyện gì xảy ra, mọi người cũng dễ ứng phó hơn."
Nghe Tống Hải nói, lập tức Trương Tương Quân hài lòng gật đầu: "Tống Hải ngươi quả là biết thức thời, hiểu đại cục, không sai, không sai! Trong tên đều mang chữ "Hải", đều là phó tướng, nhưng cách làm người khác nhau thì lớn quá."
Nói xong câu cuối, Trương Tương Quân cười lạnh nhìn Tần Chiến Hải, khắp mặt đều là vẻ châm biếm.
Tần Chiến Hải còn muốn mở miệng nói gì, Tống Hải lại ngăn hắn lại, sau đó thì thầm với những binh lính sau lưng, thấy những binh lính đó cực kỳ không tình nguyện lấy ra tiên thảo, lần lượt giao cho Tống Hải.
Sau đó Tống Hải đem tiên thảo đã thu thập được giao hết cho Trương Tương Quân.
Đạt được tiên thảo, đạt được mục đích, Trương Tương Quân lúc này mới vừa lòng mang theo binh lính xung quanh rời đi.
Tần Chiến Hải nhìn Trương Tương Quân dương dương đắc ý rời đi, mặt đầy khó chịu, mở miệng nói với Tống Hải ở bên cạnh: "Tống Hải huynh, không phải ta hẹp hòi. Huynh cũng biết, trong tay Trương Tương Quân và đám người dưới trướng chắc chắn vẫn còn không ít tiên thảo, căn bản chưa đến mức hết sạch, bọn họ làm vậy hoàn toàn là quá đáng! Hiện tại sói nhiều thịt ít, xung quanh nhiều binh lính như thế, ít nhất cũng mấy vạn người, mà tiên thảo trong tay ngàn người của chúng ta lại có bao nhiêu đâu, chia sẻ cho mấy vạn người dùng hết đều là như chó ăn thịt, không có ngày về!"
"Sau khi dùng hết tiên thảo trong tay, chẳng bao lâu nữa họ lại đến tìm chúng ta đòi, nếu không có chắc chắn sẽ trắng trợn cướp đoạt, đến lúc đó ngươi lại định giống như lần này đưa cho bọn chúng?"
"Nói thật thì, bọn họ còn chưa bị sát khí xung quanh ăn mòn mà chết, thì chúng ta và các huynh đệ dưới trướng có khi đã bỏ mạng nơi Hoàng Tuyền trước rồi."
Tần Chiến Hải thở dài một tiếng.
Biện pháp của Tống Hải vừa rồi chỉ có thể xoa dịu nhất thời mà thôi, căn bản không giải quyết được vấn đề căn bản!
Nghe vậy, Tống Hải cũng bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Chiến Hải lão đệ, huynh đệ ta sao không biết trong tay Trương Tương Quân cũng có tiên thảo, hoàn toàn là cố ý cướp tiên thảo trong tay chúng ta, để dự trữ thêm mà thôi, ta cũng biết cứ như vậy không phải là biện pháp. Nhưng vừa rồi huynh cũng thấy đấy, Trương Tương Quân và người của các đội ngũ khác đến mấy vạn người, nếu chúng ta cự tuyệt bọn họ, thật sự ra tay, chỉ dựa vào một nghìn người của chúng ta căn bản không phải đối thủ của bọn chúng! Huynh, ta, cả Địch Tương Quân đang bị thương, và hơn nghìn huynh đệ dưới trướng e là đều sẽ bỏ mạng tại đây a!"
Nghe Tống Hải nhắc đến Địch Tương Quân, Tần Chiến Hải lại càng tức giận.
Địch Tương Quân dẫn dắt đội ngũ của họ bị thương nặng là vì mấy vạn người ở đây, kết quả những người xung quanh không biết cảm ơn thì thôi đi, lại còn kết hợp với nhau cướp đoạt tiên thảo của họ.
"Có lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ hai! Xem ra chúng ta không thể tiếp tục ở lại đây nữa!"
Ánh mắt lóe lên, Tần Chiến Hải rất nhanh quyết định, nói: "Ta sẽ đi đề nghị với Địch Tương Quân ngay, chúng ta rời khỏi nơi này, tìm lối ra khỏi rơi thần uyên!"
"Vì kế sách hiện tại thì chỉ có thể như vậy, ta cùng lão đệ ngươi đi!"
Tống Hải hơi trầm ngâm rồi gật đầu, cùng Tần Chiến Hải đi về phía vị tướng quân toàn thân dính máu, mặt trắng bệch ở giữa đội ngũ.
Đó chính là người thống lĩnh của Tần Chiến Hải và Tống Hải, Địch Tương Quân.
"Các ngươi không cần mở miệng, ta biết các ngươi muốn nói gì."
Tần Chiến Hải và Tống Hải vừa đến trước mặt Địch Tương Quân, còn chưa mở miệng, đã thấy Địch Tương Quân chậm rãi mở mắt ra, mở miệng nói trước: "Ta đồng ý đề nghị của các ngươi, dẫn đội ngũ nghìn người này của chúng ta mạo hiểm một phen, tìm lối ra khỏi rơi thần uyên."
"Tốt!"
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta hành động ngay!"
Thấy Địch Tương Quân đồng ý, Tần Chiến Hải và Tống Hải đồng thời gật đầu, rất nhanh hạ lệnh, chỉnh đốn đội ngũ xong, đội ngũ nghìn người tập kết cùng nhau, chuẩn bị rời khỏi đại đội.
Ở đằng xa quan sát thấy động tác của đội ngũ Tần Chiến Hải, một phó tướng thì thầm vào tai Trương Tương Quân, sau khi nghe xong người đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra một tia đắc ý, chậm rãi đứng dậy, bước về phía đội ngũ nghìn người của Tần Chiến Hải.
Ở phía sau hắn, các binh lính cũng nhao nhao đứng dậy, đi theo sau người.
Rất nhanh, đội ngũ nghìn người của Tần Chiến Hải xung quanh đầy binh lính, đúng là bị mấy vạn người vây ở giữa.
"Trương Tương Quân, ngươi có ý gì?"
"Chúng ta đi giúp mọi người tìm lối ra, đối với mọi người đều là chuyện tốt, sao các ngươi lại ngăn cản chúng ta, chẳng lẽ các ngươi không muốn rời khỏi rơi thần uyên sao?"
Địch Tương Quân được Tần Chiến Hải và Tống Hải đỡ lấy, mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm Trương Tương Quân đang ngăn ở trước mặt bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận