Thần Hồn Đan Đế

Chương 2298: chủ nhân mệnh ta trảm thảo trừ căn

"Chương 2298: Chủ nhân mệnh ta trảm thảo trừ căn"
"Ngươi là cái thứ gì?" Nghe Bạch Như Ca nói, một tiếng hừ lạnh từ chỗ hư không truyền ra, một luồng sát ý mênh mông bắn tới! Đường Cảnh Nguyên ngay cả Thần Đế Bạch Lạc còn chẳng để vào mắt, lẽ nào lại xem Bạch Như Ca ra gì? Bạch Như Ca dám bắt Đường Cảnh Nguyên quỳ xuống dập đầu với Bạch Lạc, lập tức chọc giận Đường Cảnh Nguyên!
"Không hay rồi!" Cảm nhận được luồng sát ý mênh mông kia, Bạch Lạc trong lòng chấn động, vội vàng thân hình lóe lên, trực tiếp xuất hiện trước người Bạch Như Ca, một chưởng vung ra phía trước, một đạo năng lượng hình thành hộ thuẫn chắn trước người.
"Phanh!" Tấm chắn năng lượng phía trên trống rỗng xuất hiện một lực phòng hộ cường đại, đồng thời, trong hư không một luồng lực lượng thần bí trực tiếp đâm vào tấm chắn năng lượng, hai bên hung hăng va chạm nhau, sau đó nhanh chóng mẫn diệt, đồng thời biến mất không dấu vết. Công kích quá nhanh, Bạch Lạc phòng hộ càng nhanh, hai luồng năng lượng biến mất cũng càng nhanh.
Tất cả những chuyện này diễn ra trong nháy mắt, đợi đến khi Bạch Như Ca kịp phản ứng, hai bên đã va chạm xong! Ngay lập tức, Bạch Như Ca một trận hoảng sợ! Vừa nãy đối diện với công kích từ người trong hư không, hắn căn bản không hề cảm ứng được, chứ đừng nói đến phản ứng tương ứng! May mà phụ thân Bạch Lạc kịp thời cứu viện, nếu không mình sợ là đã toi mạng rồi!
Nghĩ đến đây, Bạch Như Ca lộ ra một tia đắc ý trên mặt: "Hừ, có phụ thân ta ở đây, ngươi còn vọng tưởng làm bị thương ta? Quả thực là người si nói mộng!"
Bạch Lạc cũng nhàn nhạt lắc đầu, mặt đầy tự tin: "Các hạ khẩu xuất cuồng ngôn, bất quá thực lực ra tay dường như còn kém xa cái miệng của ngươi a!" Chỉ dựa vào năng lực vừa rồi, thực lực còn không bằng mình, thật không biết đối phương lấy đâu ra tự tin mà khinh thường mình.
"Ha ha?" Nhưng mà, đối với lời của hai cha con Bạch Lạc, Đường Cảnh Nguyên trong hư không chỉ cười lạnh một tiếng đáp lại.
Một khắc sau, Bạch Lạc lại biến sắc mặt kịch liệt!
"Không tốt!" Hắn cảm ứng được một luồng khí tức cường đại phía sau lưng đột nhiên bộc phát! Tiếng cười đắc ý của Bạch Như Ca cũng im bặt ngay lập tức, nụ cười trên mặt cứng đờ, sau đó trong đôi mắt bỗng lộ ra vẻ sợ hãi tột độ.
"Phụ thân, cứu..." Bạch Như Ca còn chưa kịp nói xong, cả thân thể phát ra một tiếng "Phanh" cực lớn, đột nhiên nổ tung! Không có máu thịt văng tung tóe, không có tứ chi bay tứ tung! Bạch Như Ca trong nháy mắt nổ tung thành hư vô! Tan thành mây khói! Trước khi chết thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra!
"Cái gì! Mạnh vậy sao?" Hứa Bác bên cạnh Tần Lãng thấy cảnh này thì mí mắt không khỏi giật giật, cả người trực tiếp ngây dại! Dưới sự bảo hộ của Thần Đế Bạch Lạc, Bạch Như Ca vậy mà bị ép đánh chết! Rốt cuộc người trong hư không kia là tồn tại đáng sợ đến mức nào? Hứa Bác vốn tưởng rằng người giấu đầu hở đuôi, ra vẻ thần bí mà thôi, chưa hẳn đã mạnh hơn Thần Đế Bạch Lạc! Nhưng vừa rồi đối phương ra tay ngay trước mặt Thần Đế Bạch Lạc đã đánh chết con trai bảo bối, năng lực chiến đấu mạnh mẽ như vậy, e là chỉ có Thần Đế cường đại nhất mới làm được! Không! E là cả những Thần Đế mạnh nhất đứng đầu trong thập đại Thần Đế cũng làm không được!
Giờ phút này, Hứa Bác tin rằng người trong hư không căn bản không phải là khinh thường Thần Đế Bạch Lạc, mà đơn giản chỉ là trần thuật một sự thật! Hắn xác thực đã đánh chết thạch ba vàng thủ hộ giả thần giới tầng trời thứ chín! Mà Thần Đế Bạch Lạc ở trước mặt hắn cũng căn bản không đáng nhắc tới! Sau đó nghĩ đến lời người trong hư không đã nói trước đó, con ngươi Hứa Bác bỗng nhiên co lại! Chẳng lẽ hắn là...?
Cùng lúc đó, sắc mặt Bạch Lạc âm trầm như nước, gắt gao nhìn chằm chằm vào hư không, trong lòng đang rỉ máu! Gần vạn năm, hắn chỉ có một đứa con trai bảo bối là Bạch Như Ca! Đã trút lên người con này vô số tâm huyết! Luôn xem như bảo bối, dốc lòng bồi dưỡng! Trong lòng hắn, Bạch Như Ca chính là người kế vị của hắn, một trong thập đại Thần Đế tương lai! Mà ngay vừa rồi, con trai bảo bối của hắn đã bị người ta đánh chết ngay trước mặt! Gần vạn năm tâm huyết đều đổ sông đổ biển, hóa thành hư ảo! Cảm giác này, đơn giản còn khó chịu hơn cả việc trực tiếp giết hắn!
"Ngươi giết con trai ta? Ngươi dám giết con trai bảo bối của ta?" Bạch Lạc tức giận như điên, hung tợn nhìn về phía hư không.
Trong hư không, thanh âm Đường Cảnh Nguyên nhàn nhạt vang lên: "Đây chính là cái gọi là Thần Đế không thể nhục mà con trai ngươi nói tới? Đến con trai của mình còn không bảo vệ được thì cũng xứng gọi là Thần Đế sao? Thật nực cười!" "Hôm nay ta có chuyện, lười ra tay với ngươi, nếu không thì ngay cả ngươi cũng đã bị đánh giết rồi!" "Bây giờ tranh thủ lúc ta còn chưa đổi ý, nhanh chóng cút cho ta!"
Nghe lời Đường Cảnh Nguyên nói, thần sắc trên mặt Thần Đế Bạch Lạc cấp tốc biến ảo mấy lần, sau đó đột nhiên cắn răng, cả người trực tiếp thả mình bay vút về phương xa, thân ảnh rất nhanh đã hóa thành một chấm đen nơi chân trời, biến mất không thấy bóng dáng!
"Cứ đi như vậy sao?" Hứa Bác đầy vẻ kinh ngạc. Con trai bị giết, lão cha lại không cùng hung thủ liều mạng, ngược lại còn bỏ chạy mất dạng, đây chính là Thần Đế cường đại trong truyền thuyết sao? Đây chính là Thần Đế dũng cảm tiến lên trong trận chiến thần ma sao? Đây là truyền ngôn thà chết chứ không chịu khuất phục, dẫn dắt toàn bộ thần giới tiến lên sao? Giờ khắc này, một loại tín niệm nào đó luôn quán triệt trong đầu Hứa Bác ầm ầm đổ sụp, vỡ vụn ra!
"Đa tạ phụ thân cứu giúp!" Thấy Đường Cảnh Nguyên đuổi Thần Đế Bạch Lạc đi, Đường Tâm Nhiên cảm kích cười nói với hư không.
"Bây giờ là thời kỳ mấu chốt tu luyện của ta, con đừng có chạy lung tung làm phiền ta!" Giọng nói khó chịu của Đường Cảnh Nguyên vang lên.
"Nữ nhi hiểu rồi, con lập tức theo phụ thân về ngay!" Đường Tâm Nhiên biết Đường Cảnh Nguyên tuyệt đối sẽ không để mình và Tần Lãng đoàn tụ, bởi vậy cũng không đưa ra yêu cầu quá đáng, mở miệng nói. Hiện tại Tần Lãng đã được cứu, nàng cũng có thể bình an trở về.
"Tốt lắm!" Đường Cảnh Nguyên trong hư không khẽ cười một tiếng, hư không rung động, một luồng lực lượng cường đại cuốn lại, trực tiếp mang Đường Tâm Nhiên từ tại chỗ biến mất không dấu vết.
Toàn bộ nơi này chỉ còn lại Tần Lãng trọng thương cùng Hứa Bác đang mờ mịt. Hứa Bác nhìn Tần Lãng một chút, lại sờ lên mặt mình, mặt đầy hoảng hốt! Dưới sự truy sát của Thần Đế, vậy mà hai người bọn họ đã được cứu? Thật khó tin! Điều càng khó tin hơn là hắn lại tận mắt chứng kiến một màn Thần Đế Bạch Lạc chật vật chạy trốn! Tất cả chuyện này đơn giản giống như đang nằm mơ vậy! Hứa Bác nghĩ cũng không dám nghĩ tới!
Tần Lãng cảm kích nhìn Hứa Bác: "Đa tạ ngươi vừa rồi đã trượng nghĩa cứu giúp, ta ở đây còn có..." Tần Lãng chuẩn bị lấy ra đan dược do mình luyện chế đưa cho Hứa Bác để cảm tạ.
Nhưng chưa kịp Tần Lãng nói hết lời, Hứa Bác đã bay vút về phương xa: "Huynh đệ Tần Lãng, bây giờ chúng ta đã an toàn rồi, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, chúng ta xin từ biệt, hữu duyên gặp lại! Không, tốt nhất là đừng gặp lại!" Tần Lãng trêu chọc ai người nào người nấy đều rất ngưu bức, đi cùng hắn thực sự quá nguy hiểm! Hứa Bác chỉ muốn tranh thủ thời gian rời khỏi Tần Lãng thật xa! Trời biết hắn rốt cuộc chọc vào thứ gì nữa!
Tần Lãng: "..."
Trong tầm mắt của hắn, Hứa Bác nhanh chóng hóa thành một bóng đen. Hứa Bác trước đó nghĩa khí thế nào, giờ chạy trốn cũng nhanh bấy nhiêu! Cứ như hai người khác nhau vậy!
Ngay khi Tần Lãng đang trầm tư thì thân ảnh Hứa Bác lại nhanh chóng bay ngược trở lại. Trên mặt Tần Lãng không khỏi nở một nụ cười: "Ngươi là sợ ta một người bị trọng thương ở đây không an toàn, nên quay lại giúp ta sao..."
Hứa Bác lại một vẻ bối rối, cắt ngang lời Tần Lãng: "Giúp cái rắm! Có người muốn giết ta, ta là bị ép trở lại!" Tần Lãng lúc này mới phát hiện, phía sau lưng Hứa Bác, một bóng người bay đuổi đến, người còn chưa tới, thanh âm lạnh lùng đã truyền tới: "Ai là Tần Lãng? Chủ nhân mệnh ta đến đây trảm thảo trừ căn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận