Thần Hồn Đan Đế

Chương 234: Ngươi còn chưa đủ tư cách

"Sao lại thế này!" Lục Xuyên vốn đang chờ xem kịch hay, hai mắt đột nhiên trợn tròn! Dưới công kích cường hãn của Đại sư huynh, Tần Lãng vốn dĩ phải chống đỡ hết nổi và bại trận không thể nghi ngờ, vậy mà chỉ đưa ra một tay liền tùy tiện ngăn lại công kích của Đại sư huynh! Trán Thạch Văn Hải nổi gân xanh, mặc hắn cố gắng thế nào vẫn không thể thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt vuốt của Tần Lãng! Cảnh tượng này sao mà tương tự với cảnh tượng lúc trước! Đám Luyện Đan Sư xung quanh căn bản không dám tin vào mắt mình! Tần Lãng vừa rồi còn hoàn toàn ở thế hạ phong, vậy mà trong lúc ngàn cân treo sợi tóc chỉ dùng một tay liền ngăn lại một kích cường hãn của Thạch Văn Hải! "Cút!" Tần Lãng quát khẽ một tiếng, dùng sức đẩy móng vuốt ra, Thạch Văn Hải chợt cảm thấy một cỗ đại lực dồi dào từ cánh tay mạnh mẽ xông vào cơ thể, bị trùng kích to lớn khiến hắn không tự chủ được lui về phía sau liên tiếp mười bước, lúc này mới khó khăn lắm ổn định thân hình. "Khí thế trên người thanh niên này vậy mà không ngừng tăng lên!" Một Luyện Đan Sư ở gần, môi hơi khô khốc, giọng run rẩy nói. Thực ra không chỉ mình hắn, tất cả Luyện Đan Sư xung quanh đều phát hiện ra điểm này, khí thế trên người Tần Lãng so với trước đó mạnh hơn gấp mười mấy lần, và vẫn không ngừng tăng lên! "Ngươi vậy mà... vào lúc này đột phá đến Võ Sư Thất Trọng!" Bị Tần Lãng ép lui, Thạch Văn Hải cảm nhận rõ nhất. Hắn có thể cảm giác được rõ ràng giờ phút này thực lực của Tần Lãng so với trước đó mạnh hơn gấp mười mấy lần! Trong tình huống không dùng linh đan tăng thêm, thực lực đột nhiên tăng nhanh chỉ có một khả năng, đó là Tần Lãng đã đột phá trong chiến đấu! Thạch Văn Hải tuyệt đối không ngờ tới, ngay khi mình sắp hủy diệt hoàn toàn tiền đồ của thanh niên này thì đối phương lại đột phá vào thời khắc mấu chốt! Vận khí này cũng quá nghịch thiên a? Thạch Văn Hải không biết rằng, không phải là vận khí của Tần Lãng nghịch thiên, mà là do hắn liên tục điên cuồng công kích, giúp Tần Lãng đánh vỡ bình cảnh, nhờ đó mà đối phương mới có thể đột phá! "Không sai, còn phải cảm ơn ngươi hỗ trợ, nếu không thì ta sợ rằng cũng không nhanh chóng đột phá đến Võ Sư Thất Trọng như vậy!" Thực lực hoàn toàn vững chắc ở Võ Sư Thất Trọng, Tần Lãng vừa cười vừa không cười nhàn nhạt nhìn Thạch Văn Hải. "A, ta rốt cuộc hiểu rõ vì sao hắn vừa nãy đối mặt với công kích của Võ Sư bát trọng lại không hề né tránh! Hóa ra hắn đang mượn cỗ áp lực cường đại đó để đột phá bình cảnh, tăng lên thực lực!" Trong đám người, một Luyện Đan Sư vỗ trán, bừng tỉnh ngộ nói. "Thì ra là thế!" "Mượn nhờ chiến đấu, lợi dụng công kích của đối phương để kích phát tiềm lực, đột phá bình cảnh tăng lên thực lực, thật sự quá lợi hại!" "Cao thủ! Đoạn này thực sự là cao, Võ Giả bình thường căn bản không có quyết đoán lớn như vậy!" Các Luyện Đan Sư ai nấy mắt tỏa sáng, hưng phấn nhìn Tần Lãng, nghị luận ầm ĩ. "Cái gì!" Thạch Văn Hải vẻ mặt không thể tin nổi. Bản thân liên tục không ngừng công kích cường hãn lại giúp Tần Lãng đánh vỡ bình cảnh đột phá đến Võ Sư Thất Trọng? Bản thân đã mạo hiểm di chứng to lớn sử dụng Bạo Linh Đan, chẳng những không đánh bại được đối phương mà lại giúp Tần Lãng làm áo cưới, trợ hắn đột phá đến Võ Sư Thất Trọng! Thạch Văn Hải vô cùng phiền muộn, trực tiếp phun ra một ngụm máu. Trong lần giao thủ cuối cùng vừa rồi, hắn đã cảm nhận được rõ dù hiện tại hắn có thực lực Võ Sư bát trọng thì cũng không phải là đối thủ của Tần Lãng Võ Sư thất trọng! Huống chi hiệu quả của Bạo Linh Đan lập tức sẽ qua, trong lòng Thạch Văn Hải lúc này đã bắt đầu thoái ý. Mất mặt ư? Thạch Văn Hải cũng không để ý nhiều, ít nhất thì mất mặt còn hơn bị người đánh gần chết a? "Hừ, coi như tiểu tử ngươi gặp may mắn, hôm nay tạm thời tha cho ngươi một lần!" Để lại một câu nói chống đỡ thể diện, Thạch Văn Hải vẫy tay với Lục Xuyên đang ngơ ngác: "Sư đệ, chúng ta đi!" Không đợi Lục Xuyên tiến lên, Thạch Văn Hải dẫn đầu quay người đi ra ngoài. "A? Lúc này đi? Chúng ta còn chưa hảo hảo dạy dỗ tiểu tử này mà? Hắn mặc dù đột phá nhưng cũng chỉ có thực lực Võ Sư thất trọng, căn bản không phải đối thủ của sư huynh a!" Lục Xuyên ngẩn người, chưa dạy dỗ được Tần Lãng hắn không cam tâm rời đi như vậy. "Đồ heo một dạng đầu óc..." Mặt Thạch Văn Hải xám xịt, lại phun ra một ngụm máu. Mình còn đang chuẩn bị chuồn mất, Lục Xuyên cái tên ngốc không biết theo bậc thang lại vẫn ngây ngốc nghĩ đến chuyện dạy dỗ đối phương? Muốn đánh qua thì bản thân còn cần phải bôi dầu vào lòng bàn chân để chạy trốn sao? "Đánh người cứ như vậy mà đi, các ngươi cảm thấy trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?" Tần Lãng vốn không chịu thiệt bao giờ, sao có thể tùy ý để Thạch Văn Hải khinh địch như vậy rồi rời đi, thân hình khẽ động ngăn trước người Thạch Văn Hải, chặn đường hắn. "Ngươi muốn như thế nào?" Thạch Văn Hải nhíu mày, lạnh lùng nhìn Tần Lãng, tuy biết không đánh lại Tần Lãng nhưng dù sao mình cũng là người của Phong Vân Tông, hắn tin rằng đối phương sẽ không dám quá phận trước mặt mọi người, bởi vậy Thạch Văn Hải cũng không lo lắng cho tính mạng của mình. "Nếu như không phải vừa rồi ta vừa lúc đột phá, chỉ sợ bây giờ một chân của ta đã bị ngươi phế rồi a?" Ánh mắt rơi vào Thạch Văn Hải, Tần Lãng cười lạnh một tiếng: "Đã như vậy, vậy thì ta sẽ trả ngươi một quyền phế một chân của ngươi!" Vừa dứt tiếng, thân hình Tần Lãng đột nhiên lao tới trước, trên nắm tay nổi lên linh lực màu đỏ nhàn nhạt, đột nhiên đánh về phía đùi phải của Thạch Văn Hải! "Một quyền này rất mạnh! Ta căn bản không thể ngăn được!" Cảm nhận được lực lượng cường hãn trên nắm tay của Tần Lãng, sắc mặt Thạch Văn Hải đại biến, vội vàng lấy ra một lá bùa ném ra! Lá bùa này chính là một tấm định vị phù! Theo định vị phù đột nhiên biến mất, chỉ thấy một lão giả tóc xám mặc trường bào màu xanh của Phong Vân Tông lăng không xuất hiện trước mặt Thạch Văn Hải. Lão thủ khẽ đảo, đột nhiên đánh ra một chưởng cùng nắm đấm của Tần Lãng đối chọi vào nhau! "Ầm!" Va chạm vang lên, năng lượng cuồng bạo nổ tung. Lão giả tóc xám đứng nguyên tại chỗ không hề động, còn Tần Lãng thì liên tiếp lùi về phía sau mười bước, lúc này mới miễn cưỡng ổn định được thân hình. "Là Trương hộ pháp của Phong Vân Tông, một cường giả Võ Linh trung kỳ!" Trong đại sảnh có Luyện Đan Sư nhìn thấy lão giả tóc xám đột nhiên xuất hiện, cả kinh nói. "Tiểu tử dám ra tay với Luyện Đan Sư của Phong Vân Tông ta, ngươi thật to gan!" Đánh lui Tần Lãng bằng một chưởng, sắc mặt Trương hộ pháp lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn về phía Tần Lãng. Chuyến này do hắn phụ trách sự an toàn của Thạch Văn Hải và Lục Xuyên. Mấy người này có thiên phú dị bẩm, liên quan đến tương lai của Đạo Luyện Đan của Phong Vân Tông. Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, Trương hộ pháp tự nhiên khó thoát khỏi tội lỗi! "Thật to gan?" Tần Lãng hừ lạnh: "Chẳng lẽ chỉ cho phép người của Phong Vân Tông các ngươi ra tay với người khác mà không cho phép người khác đánh trả?" Trương hộ pháp cũng hừ lạnh: "Đánh trả? Một quyền vừa rồi của ngươi đủ để đánh tàn phế một Võ Sư Lục Trọng rồi a? Nếu không phải lão phu kịp thời xuất hiện, Thạch Văn Hải bây giờ đã bị ngươi độc thủ rồi! Không ngờ ngươi còn trẻ tuổi mà ra tay tàn nhẫn như vậy, hôm nay lão phu nhất định phải cho ngươi một bài học!" Vân Nhi giật mình, Trương hộ pháp lại là cường giả Võ Linh trung kỳ, hoàn toàn không phải thiếu gia bây giờ có thể chống lại. Nếu như hắn ra tay, thiếu gia chỉ sợ căn bản không có sức hoàn thủ! "Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn dạy dỗ ta?" Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, lời nói ra kinh người: "Ngươi còn chưa đủ tư cách!" Cầu nguyệt phiếu!!!!!! Cầu vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!! Cầu kim nguyên đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận