Thần Hồn Đan Đế

Chương 862: Vân nhi thức tỉnh

Trong tiềm thức cảm nhận được mục đích của Tần Lãng, Vân nhi ngơ ngác nhìn Tần Lãng rồi gật đầu, chậm rãi đưa bàn tay trắng nõn thon dài ra, cầm lấy viên linh đan óng ánh trong tay Tần Lãng, miệng nhỏ nhắn như anh đào khẽ hé, nuốt xuống. Nhìn thấy Vân nhi ăn viên linh đan do chính mình tỉ mỉ luyện chế, trong mắt Tần Lãng không khỏi lộ ra một tia chờ mong, mắt không chớp nhìn chăm chú vào người đẹp trước mắt. Một viên linh đan tứ phẩm đã có thể giải trừ tác dụng của huyễn thần tán, nhưng vì muốn những điều tốt đẹp nhất cho Vân nhi, không để thức hải nàng chịu dù chỉ một chút tổn thương, Tần Lãng không tiếc hao phí tinh lực lớn luyện ra linh đan lục phẩm. Linh đan vừa vào miệng đã tan thành lực lượng vô cùng tinh thuần, cấp tốc tràn vào thức hải Vân nhi, không ngừng gột rửa từng lớp tạp chất đục ngầu đang lan tỏa trong thức hải, đó chính là dược hiệu của huyễn thần tán. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, theo tạp chất đục ngầu trong thức hải Vân nhi ngày càng được thanh trừ nhiều, đôi mắt vô thần mơ màng của nàng dần dần tỏa ra thần thái, thần trí cũng trở nên càng ngày càng thanh tỉnh. "Ta...ta đang ở đâu đây?" Vân nhi thì thào mở miệng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ mê hoặc, từng cảnh tượng lúc trước hiển hiện trong óc nàng, sau đó dần dần trở nên rõ ràng. Vân nhi từ tẩm lăng Cô Xạ Nữ Đế bị một luồng sức mạnh đột ngột xuất hiện quét trúng, ngay sau đó liền bị đưa tới một mảnh băng nguyên cực kỳ lạnh giá, thực lực suy giảm nghiêm trọng, nàng dốc hết toàn lực chống cự hàn khí vô tận xung quanh, cho đến khi cạn kiệt sức lực vẫn không thể nào rời khỏi mảnh băng nguyên kia. Ngay lúc Vân nhi toàn thân đông cứng, thần trí sắp tiêu tan, tưởng rằng mình hẳn phải chết không nghi ngờ, trong mơ màng nàng gặp được một đoàn thương đội có đông người, phía trước nhất là một người đàn ông trung niên mặt lớn tai to, mặt mày đầy mỡ, thấy nàng liền lập tức mắt sáng lên. Vân nhi coi đó là cơ hội gặp được cứu tinh sau nhiều lần suýt chết, mừng rỡ trong lòng, nhưng lại không ngờ rằng người đàn ông trung niên mặt mày đầy mỡ kia lập tức cho nàng uống một viên linh đan màu đen, rất nhanh nàng liền mất hết thần trí, cả người tiến vào một trạng thái kỳ quái. Cảm giác đó giống như nàng đã trải qua một giấc mộng rất dài, trong mộng hình như nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí còn gặp được "thiếu gia" mà nàng nhớ nhung ngày đêm. "Vân nhi, ngươi tỉnh rồi!" Một khắc sau, Vân nhi liền nghe được bên tai truyền đến một giọng nói mừng rỡ, giọng nói kia quen thuộc như vậy, khiến nàng vô cùng thương nhớ! "Là thiếu gia!" Vân nhi cuối cùng thần trí hoàn toàn tỉnh táo, trong đôi mắt đẹp tản mát ra thần thái vô tận, vô cùng kinh hỉ nhìn thiếu niên áo xanh trước mắt! "Thiếu gia!" Bị nỗi vui mừng tột độ lấp đầy tâm trí, Vân nhi hoàn toàn quên hết mọi thứ, đột ngột nhào vào lòng Tần Lãng, dùng hết sức ôm chặt lấy hắn, hận không thể hòa toàn bộ thân thể mềm mại của mình vào cùng một thể với Tần Lãng. Tần Lãng cảm nhận được thân thể mềm mại đang run rẩy trong lòng, trên mặt không khỏi nở nụ cười, giờ phút này phảng phất như xuyên về mấy năm trước ở Thanh Phong trấn, khi hắn tại Thiên Phong Sơn tìm được Thiên Băng Hoa để cứu tỉnh Vân nhi. Sau khi trùng phùng, cuối cùng Vân nhi vì quá vui mừng mà bật khóc, tựa đầu vào vai Tần Lãng nức nở. "Nha đầu ngốc, gặp lại thiếu gia không phải là nên vui mới đúng sao, sao lại khóc rồi?" Để mặc Vân nhi nằm trên vai thút thít, trên mặt Tần Lãng lộ ra vẻ tươi cười cưng chiều, chậm rãi vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng, lên tiếng an ủi. "Vân nhi còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại thiếu gia nữa, không ngờ nhanh như vậy thiếu gia đã tìm đến ta, Vân nhi rất vui nên không thể khống chế nổi cảm xúc của mình, cho nên..." Dùng bàn tay ngọc trắng lau đi những giọt nước mắt trong đôi mắt đẹp, Vân nhi nức nở, thấy nước mắt của mình làm ướt đẫm cả quần áo trên vai Tần Lãng, liền cắn chặt môi đỏ, giống như một đứa trẻ nhỏ làm sai chuyện, cúi gằm đầu thật sâu. "Ngươi và Tâm Nhiên vì ta mà nỗ lực nhiều như vậy, nếu ta không dốc hết sức đi tìm các ngươi, còn có thể coi là người sao? Thậm chí ngay cả súc sinh cũng không bằng!" Tần Lãng mở miệng nói. "Đúng, thiếu gia, tỷ tỷ Tâm Nhiên đâu?" Nghe Tần Lãng nói, Vân nhi lập tức trong lòng cảm thấy ngọt ngào, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo lộ ra một vẻ đỏ bừng, phát hiện bên cạnh Tần Lãng không có bóng dáng Đường Tâm Nhiên, không khỏi hiếu kỳ hỏi. Nghe Vân nhi hỏi Đường Tâm Nhiên, trong mắt Tần Lãng không khỏi hiện lên vẻ đau thương, chậm rãi lắc đầu thở dài nói: "Sau khi ngươi mất tích ở tẩm lăng Cô Xạ Nữ Đế, Tâm Nhiên vì cứu ta, đã tự thiêu đốt thức hải, tàn hồn còn sót lại cũng mất dấu vết, không biết giờ ở đâu." Bàn tay vung lên, chỗ sinh mệnh chi thụ tiếp đó lớp sương mù tan đi, lộ ra thi thể của Đường Tâm Nhiên, Tần Lãng nói xong lời cuối cùng với giọng vô cùng trầm thấp, tâm trạng càng nặng nề. Đường Tâm Nhiên vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, đã dâng hiến toàn bộ thể xác tinh thần cho Tần Lãng, mà bây giờ Tần Lãng lại ngay cả nàng đã về nơi nào cũng không biết được! "Thiếu gia, ngài không phải đã tìm được ta rồi sao? Ta tin rằng ngài nhất định có thể tìm được tỷ tỷ Tâm Nhiên! Tiếp theo Vân nhi sẽ cùng ngài đi tìm tỷ tỷ Tâm Nhiên!" Trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kiên định, Vân nhi trịnh trọng gật đầu. "Được, chúng ta cùng nhau tìm Tâm Nhiên!" Tần Lãng vui mừng cười một tiếng. "Rắc...rắc...rắc..." Đúng lúc này, đột nhiên toàn bộ không gian hình xăm phát ra tiếng rắc rắc chói tai, từng khối cự thạch từ trên xuống dưới rơi xuống, toàn bộ không gian rung chuyển dữ dội, phảng phất như sắp sụp đổ! "Chuyện gì xảy ra vậy?" Đản Đản và Bao Đại Đỉnh dưới chân lảo đảo, sắc mặt đại biến. "Hạt giống thế giới nguyên lực này muốn sụp đổ! Mọi người tranh thủ thời gian theo ta ra ngoài!" Cảm ứng được điều gì đó, Tần Lãng cũng biến sắc, tay lớn vung lên trực tiếp mang theo mấy người trong không gian hình xăm bay vọt ra ngoài. "Lạnh quá!" Vừa xuất hiện tại Tuyết Hồn Cực Địa, dù Tần Lãng đã lập tức tế lên Xích Viêm Thiên Hỏa, nhưng vẫn cảm nhận được hàn khí thấu xương ập đến, trong lòng nảy ra một ý nghĩ như vậy. Bên cạnh hắn, Đản Đản và Bao Đại Đỉnh lại càng không tự chủ được run lên vì lạnh, bản năng xích lại gần nhau. "Hạt giống thế giới nguyên lực bị gió lạnh thổi đến sâu hơn ở Tuyết Hồn Cực Địa, nhiệt độ ở nơi này so với chỗ ta vừa ở còn thấp hơn gấp mười lần, Xích Viêm Thiên Hỏa của ta căn bản không cách nào ngăn cản hơi lạnh như thế!" Tần Lãng con ngươi chợt co rút lại, trong lòng kinh hãi! Không gian hình xăm trên bàn tay đột ngột sụp đổ, rất có thể là do khí tức hàn băng nơi này quá mãnh liệt, gây áp bức quá lớn! Vốn tưởng rằng có thể dựa vào không gian hình xăm để tránh né môi trường ác liệt nơi đây, nhưng Tần Lãng vạn vạn không ngờ rằng hàn phong lại thổi không gian hình xăm đến Tuyết Hồn Cực Địa càng sâu hơn, thậm chí còn bị chèn ép sắp sụp đổ! "Nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!" Hiện tại ngay cả chỗ dựa duy nhất cuối cùng cũng mất tác dụng, Xích Viêm Thiên Hỏa ở đây căn bản không thể trụ được bao lâu, Tần Lãng nhất định phải nắm chắc thời gian rời khỏi đây, chạy đua với tử thần! Nếu không cho dù chỉ chậm một phần ngàn giây, bốn người bọn họ cũng sẽ mất mạng ở nơi này! Đản Đản và Bao Đại Đỉnh không chút do dự, ngay lập tức nắm lấy vạt áo Tần Lãng chuẩn bị rời đi, mà Tần Lãng đưa tay chộp một cái lại là hụt, Vân nhi bên cạnh không biết từ khi nào đã thoát khỏi phạm vi bao phủ của Xích Viêm Thiên Hỏa, thân thể mềm mại nhu nhược bị gió rét thấu xương lăng liệt quét tới, quần áo trên người trong nháy mắt đông thành áo băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận