Thần Hồn Đan Đế

Chương 1850: Ngoài ý muốn từ phó tướng

Chương 1850: Ngoài ý muốn từ phó tướng
Dưới sự chú mục của mọi người, khí thế trên người Tần Lãng tăng vọt lên gấp mấy lần so với trước, khí thế cường đại bao phủ xuống, ngay cả Lỗ gia lão tổ, Phòng lão đại đều cảm thấy vô tận uy áp, những người thực lực yếu kém như Lỗ Hiên, Lôi Quyên thì càng bị khí thế cường đại đè ép đến tim đập nhanh.
Rất nhanh, theo viên thần thạch cuối cùng trong tay cạn kiệt năng lượng, Tần Lãng ngừng vận chuyển công pháp, từ trong tu luyện tỉnh lại, khí thế cường đại tỏa ra trên người cũng chậm rãi thu liễm, sau đó quay trở về trong cơ thể Tần Lãng.
"Lãng nhi, chúc mừng con lại đột phá!"
Hiên Viên Thanh Thanh nhìn thấy Tần Lãng mở mắt, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Thiên hạ phụ mẫu đều mong con mình thành rồng thành phượng!
Bây giờ thấy Tần Lãng trở nên cường đại như vậy, trong lòng Hiên Viên Thanh Thanh vô cùng vui mừng.
"Thiếu gia!"
Vân nhi cũng để lộ vẻ kích động trong đôi mắt đẹp, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vui mừng.
"Tốc độ tu luyện của tiểu đệ đệ này, tỷ tỷ ta thật sự theo không kịp!"
Cười cười cũng cười khanh khách, mở miệng tán thưởng.
"Tần Lãng, hiện tại ngươi đột phá đến Võ Thánh thất trọng, sức chiến đấu thế nào?"
Đản Đản càng sốt ruột mong chờ, nhìn về phía Tần Lãng.
"Cái này, nói như thế nào đây..."
Tần Lãng hơi trầm ngâm một chút, sau đó nói: "Nếu như bây giờ cho ta gặp lại hai đạo hồn phách cường giả Thần Cảnh kia của Cách Lan Vân Thiên, không cần mượn lực lượng của Thánh Điện thì ta cũng đủ sức đánh bại bọn chúng."
Nghe vậy, mọi người đều sáng mắt lên.
Sức chiến đấu của Tần Lãng càng mạnh, bọn họ ở doanh địa lại càng an toàn!
Ngay lúc mọi người đang vui mừng, Tần Lãng lại hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía rừng rậm xa xa.
Sau khi đột phá đến Võ Thánh thất trọng, hồn lực và thần niệm của hắn đều được mở rộng, có thể cảm ứng được từ khoảng cách mười dặm tăng lên đến khoảng mười lăm dặm!
Giờ khắc này, trong phạm vi thần niệm bao phủ của hắn có thể "nhìn" thấy từ phó tướng đang cưỡi chiến mã chạy nhanh về phía vị trí của bọn họ.
"Sao vậy, Lãng nhi?"
Hiên Viên Thanh Thanh nghiêm mặt hỏi.
"Từ phó tướng đang cùng chúng ta rời doanh địa đến đây."
Tần Lãng chậm rãi lên tiếng.
"Hắn sao lại tới đây?"
Lỗ Hiên nhíu mày.
"Người này là chó săn của Diệp Lương Thần, không phải là thứ gì tốt!"
Long Phi tức giận nói.
"Xem ra Bạch Diêm Vương bọn người không có trở về báo cáo, Diệp Lương Thần chờ không nổi, phái người đến đây điều tra tin tức."
Vân nhi suy nghĩ nói.
"Lại chỉ phái một mình từ phó tướng đến điều tra tin tức, Diệp Lương Thần này cũng quá coi thường chúng ta! Lần này nhất định phải cho từ phó tướng có đi mà không có về!"
Khóe miệng Tần Lãng lộ ra một tia cười lạnh.
"Cộc cộc cộc!"
Âm thanh chiến mã phi nước đại vang lên trong rừng thần mộc, nhanh chóng tiếp cận vị trí của Tần Lãng.
Trên chiến mã, tai của từ phó tướng đột nhiên dựng lên.
Mặc dù chưa thấy bóng người phía trước, nhưng hắn đã nghe thấy âm thanh chặt cây Thiên Tướng Thần Mộc.
"Hửm? Chuyện gì xảy ra? Còn có người đang chặt cây Thiên Tướng Thần Mộc sao? Đã sáu bảy ngày trôi qua, theo lý thuyết Bạch Diêm Vương bọn người sớm đã phải giết hết đám Tần Lãng mới đúng, chẳng lẽ đám Bạch Diêm Vương lại ngốc đến mức tìm nhầm chỗ sao?"
Trong lòng suy nghĩ, từ phó tướng giơ roi ngựa, tăng thêm tốc độ phi nhanh, hướng về vị trí rừng thần mộc.
Hắn cho rằng Tần Lãng đang chặt cây Thiên Tướng Thần Mộc, căn bản không có gì phải cố kỵ, một đường hung hăng đâm tới.
"Hí hí hii hi .... hi.!"
Rất nhanh đã lao tới vị trí cách đám người đang chặt cây Thiên Tướng Thần Mộc hai mươi mét, từ phó tướng ghìm ngựa lại, ánh mắt nhìn về phía chỗ linh lực đang khuấy động.
"Hửm? Tận hơn trăm người? Sao lại có nhiều người đang chặt cây Thiên Tướng Thần Mộc thế này? Chuyện gì đang xảy ra?"
Ánh mắt đảo qua đám người chặt cây Thiên Tướng Thần Mộc, trong đầu từ phó tướng lập tức xuất hiện hàng loạt nghi hoặc.
Đám người Tần Lãng chỉ có hơn mười người, làm sao có thể có đội hình khổng lồ như vậy?
Rất nhanh, nhìn rõ quần áo trên người những người đó, hai mắt của từ phó tướng đột nhiên trừng lớn!
Những người đang chặt cây Thiên Tướng Thần Mộc không phải là người của Tần Lãng, mà là những người do Bạch Diêm Vương phái tới để đánh giết Tần Lãng!
Những người này không đi hoàn thành nhiệm vụ theo lời dặn của diệp thống soái, mà lại chạy đến đây chặt cây Thiên Tướng Thần Mộc?
"Cái này... Chuyện gì xảy ra..."
Từ phó tướng vội dụi mắt, có chút nghi ngờ mình có phải nhìn lầm không.
Nhưng sự thật không thể chối cãi đang ở trước mắt, từ phó tướng một mặt ngơ ngác, mở miệng nghiêm nghị quát lớn: "Các ngươi đám hỗn đản kia, không đi đánh giết Tần Lãng bọn chúng, ở đây trộm chặt Thiên Tướng Thần Mộc làm gì! Thiên Tướng Thần Mộc ở doanh địa cũng là thứ mà các ngươi có thể mơ ước sao!"
Nhưng điều khiến hắn rất ngạc nhiên là, sau khi tiếng quát chói tai của hắn vang lên, Bạch Diêm Vương bọn người dường như không nghe thấy, căn bản không thèm để ý đến hắn, vẫn khí thế ngất trời chặt cây Thiên Tướng Thần Mộc.
"Này, các ngươi có nghe thấy ta nói chuyện không đấy!"
Thấy Bạch Diêm Vương bọn người không thèm nhìn mình, từ phó tướng khó chịu ra mặt, mở miệng ồn ào.
"Không cần hô, bọn họ đã không nghe hiểu lời ngươi nói."
Một bóng người lóe lên ở nơi xa, từ sau bụi cỏ bước ra.
Từ phó tướng nhìn theo tiếng gọi, lập tức con ngươi chợt co rút lại: "Tần Lãng!"
Người này không ai khác, chính là Tần Lãng!
Sau khi Tần Lãng hiện thân, phía sau hắn xào xạc, Lỗ gia lão tổ, Phòng lão đại, Vân nhi, Long Phi, Đản Đản mọi người đều đi ra.
"Các ngươi đều ở đây! Vậy mà các ngươi đều không sao? Sao có thể!"
Từ phó tướng nhướng mày.
Đám người Tần Lãng đều ở đây!
Mà những người chặt cây Thiên Tướng Thần Mộc lại là đám người Bạch Diêm Vương!
Cảnh tượng trước mắt lộ ra vô cùng quỷ dị!
"Có phải cảm thấy rất bất ngờ không?"
Đản Đản lắc đầu vẫy đuôi, cười đắc ý.
"Đám người Bạch Diêm Vương đều bị Tần Lãng một mình vây khốn, luyện chế thành khôi lỗi!"
Lỗ gia lão tổ cười nói.
"Cái gì! Tần Lãng một mình vây giết Bạch Diêm Vương bọn người! Làm sao có thể!"
Khóe miệng từ phó tướng hung hăng co rút.
Đám người Bạch Diêm Vương có tận hơn trăm người, trong đó thậm chí có bảy tám tên cường giả Võ Thánh chí tôn, cường giả nửa bước chí tôn càng không ít, đội hình hùng mạnh như vậy mà lại bị Tần Lãng, chỉ là một võ giả Võ Thánh ngũ trọng, một mình vây giết?
Đây là nghịch thiên vượt cấp chiến đấu cỡ nào?
Sợ là ngay cả thiên tài Diệp thống soái cũng không làm được?
Không tận mắt chứng kiến, từ phó tướng đánh chết cũng không tin lời của Lỗ gia lão tổ.
Tần Lãng đã sớm đoán được từ phó tướng sẽ không dễ dàng tin tưởng, nhếch miệng cười một tiếng: "Chúng ta vốn không có ý định chặt cây Thiên Tướng Thần Mộc, còn phải đa tạ Diệp thống soái thương cảm cấp dưới, phái một đội ngũ cường đại như vậy tới giúp chúng ta chặt cây Thiên Tướng Thần Mộc."
"Đã từ phó tướng tự mình đến đây, vậy chi bằng cũng giống như Bạch Diêm Vương bọn họ, giúp chúng ta chặt cây Thiên Tướng Thần Mộc đi."
Nói xong, Tần Lãng vỗ tay.
"Ba!"
Tiếng vang lanh lảnh vang lên trong rừng thần mộc, những người đang khí thế ngất trời chặt cây Thiên Tướng Thần Mộc như Bạch Diêm Vương toàn bộ dừng lại, đồng thời quay đầu nhìn về phía từ phó tướng!
"Khôi lỗi! Tần Lãng, ngươi đem bọn họ tất cả đều luyện thành khôi lỗi!" Thấy ánh mắt trống rỗng của đám Bạch Diêm Vương, từ phó tướng bỗng kinh hô, hai mắt trừng lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận