Thần Hồn Đan Đế

Chương 126: Đốt chết tươi

"Ngươi dám mắng ta là chó!"
Hoàng Phủ Long mặt trong nháy mắt tối sầm lại. Tiểu tử này miệng quá độc, một lát nhất định phải bắt hắn lại hung hăng đánh vào miệng!
"Thằng nhãi thối đừng phách lối!"
"Mấy ngày trước ngươi bị Đoàn trưởng của chúng ta đuổi cho sợ chết khiếp hốt hoảng chạy trốn, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không cần, vậy mà còn có mặt mũi trở về!"
Hai tên lính đánh thuê bên cạnh Hoàng Phủ Long cười lạnh liên tục.
"Lão đại, tiểu tử này giao cho hai bọn ta!"
Hai tên lính đánh thuê hướng Hoàng Phủ Long chờ lệnh.
"Được, đi đi, ra tay đừng quá hung ác, cho ta bắt sống, xem ta hôm nay không được đùa c·h·ết hắn!"
Hoàng Phủ Long gật đầu. Hai tên thủ hạ này của hắn đều là Võ Sĩ Tứ Trọng, thực lực thuộc hàng hảo thủ trong trăm người, hai người liên thủ thì Võ Sĩ Ngũ Trọng cũng không phải đối thủ, đánh bại Tần Lãng nhóc con này dễ như trở bàn tay.
"Rõ lão đại!"
Hai tên lính đánh thuê nhe răng cười một tiếng, một trái một phải nhào về phía Tần Lãng. Khi cách Tần Lãng chưa đầy nửa mét, đồng thời xuất chân. Một người đá về phía nửa người trên của Tần Lãng, một người đá vào nửa người dưới, phối hợp vô cùng thành thạo!
"Hừ!"
Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng tung ra hai cước! Hai cước gần như trong nháy mắt đá ra, đến sau mà đến trước, trực tiếp đá hai tên lính đánh thuê Võ Sĩ Tứ Trọng bay ngược trở lại. Lực đá quá mạnh, hai người còn chưa kịp rơi xuống đất đã giữa không trung tắt thở!
"Bành!"
"Bành!"
Hai cỗ t·h·i t·hể lính đánh thuê rơi mạnh xuống đất. Mặt hai người đầy vẻ hoảng sợ, đến chết vẫn không dám tin mình lại bị một thiếu niên 16 tuổi một cước đạp tươi sống!
Mấy tên lính đánh thuê muốn xông lên đỡ hai người dậy, thấy cảnh tượng t·ử v·ong t·h·ả·m thương của họ, chợt thấy lạnh cả tim! Một cước đạp c·h·ết một người, thiếu niên này cũng quá m·ã·n·h l·i·ệ·t!
"Còn ngây ra đó làm gì, cùng xông lên đi!"
Thấy Tần Lãng ra tay khiến thủ hạ toàn sợ hãi, Hoàng Phủ Long lập tức giận không chỗ phát tiết, giận dữ hét lớn. Bảy tám tên lính đánh thuê còn lại cắn răng xông lên, hướng Tần Lãng. Hắn có thể đánh lại được nhiều người như vậy sao? Vây c·ô·ng không c·h·ết cũng t·à·n phế!
"Ta xem ngươi có phải mọc ba đầu sáu tay không mà có thể chặn được nhiều người vây c·ô·ng như vậy!"
Hoàng Phủ Long cười lạnh một tiếng, bản thân hắn đồng thời đối mặt với bảy tám tên lính đánh thuê c·ô·ng kích cũng không chịu đựng nổi, Tần Lãng khẳng định không phải là đối thủ!
"Tự tìm cái c·h·ết!"
Ánh mắt Tần Lãng co lại, đùi phải vừa nhấc đột nhiên vung ngang! Bảy tám tên lính đánh thuê trực tiếp bị Tần Lãng một cước vung mạnh, bay trùng điệp ném xuống đất. Vừa rồi hai tên lính đánh thuê đi theo vết xe đổ, tắt thở!
Lời Hoàng Phủ Long còn chưa dứt, thấy cảnh tượng trước mắt, nụ cười lạnh trên mặt bỗng nhiên cứng đờ, sững sờ lắp bắp: "Cái này sao có thể! Dù có mọc ba đầu sáu tay cũng không lợi hại như vậy được!"
Giờ khắc này, môi Hoàng Phủ Long có chút khô khốc. Mới mấy ngày không gặp, thực lực của tiểu tử này vậy mà đột nhiên tăng mạnh, trở nên mạnh mẽ như vậy!
Hoàng Phủ Long biết chỉ dựa vào thực lực Võ Sĩ Ngũ Trọng của mình thì căn bản không phải đối thủ của Tần Lãng, liền vội lùi về phía sau, muốn trốn về sơn trại đóng chặt cổng lớn.
"Muốn chạy trốn?"
Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, thi triển Du Long Bộ, nhanh chóng vọt tới trước người Hoàng Phủ Long, một quyền đột nhiên đánh ra!
Hoàng Phủ Long biến sắc, vội vàng ra quyền đón lấy c·ô·ng kích của Tần Lãng!
"Rắc!"
"Bành!"
Một quyền của Tần Lãng trực tiếp làm gãy ngang cánh tay của Hoàng Phủ Long, thế không hề giảm, một quyền nện mạnh vào tim của Hoàng Phủ Long, trực tiếp làm n·ổ t·an trái tim!
"Thật mạnh!"
Những lính đánh thuê nghe tin chạy đến hỗ trợ lập tức sững sờ tại chỗ. Gần trăm người đối mặt với một mình Tần Lãng lại khúm núm không ai dám tiến lên nửa bước! Một mình Tần Lãng trực tiếp trấn nh·i·ế·p gần trăm người!
"Tần Đan Sư mấy ngày nay thực lực lại mạnh hơn trước kia mấy chục lần!"
Trong lòng Tiểu Lạt Tiêu đã sớm suy đoán thực lực Tần Lãng tăng mạnh, nhưng không ngờ Tần Lãng lại mạnh đến mức kinh người như vậy!
Từ trên t·h·i t·hể Hoàng Phủ Long lấy xuống thanh bội đao bên hông, hướng lên giữa không trung ném một cái, trực tiếp c·ắ·t đ·ứt dây thừng treo đầu Tiếu Nhân Hùng, vững vàng tiếp được cái đầu c·h·ết không nhắm mắt của ông.
"Tiếu Đan Sư, ta mang ngươi theo để ngươi tận mắt thấy Địch Thế Kiệt m·ất m·ạng, cho ngươi ở trên trời có linh t·h·i·ê·ng cũng thấy an ủi!"
Một tay cung kính bưng đầu Tiếu Nhân Hùng, Tần Lãng mang theo Tiểu Lạt Tiêu, từng bước một bước chân vào sơn trại của đoàn lính đánh thuê Thiết Huyết. Mỗi một bước đi như dẫm vào tim của đám lính đánh thuê, vô cùng r·u·ng động!
"Ai dám đến đây giương oai, thực sự là ăn gan hùm mật gấu!"
Chỉ thấy một người đàn ông mặt tam giác, mặt mày gian xảo nhỏ gầy bước ra, chính là đoàn trưởng thứ ba của đoàn lính đánh thuê Dã Lang – Phiền Chuột, một cao thủ đỉnh phong Võ Sĩ Cửu Trọng!
"Ngươi là cái gì, lính đánh thuê đoàn chó dại à?"
Ánh mắt Tần Lãng rơi vào người Phiền Chuột, lạnh lùng nói.
Sắc mặt Phiền Chuột càng thêm u ám mấy phần, hừ lạnh nói: "Tiểu tử, đoàn trưởng của chúng ta đã sớm đoán được ngươi tiểu tử sẽ tự đâm đầu vào lưới, chỉ là không ngờ ngươi lại nóng vội không chờ được như vậy? Có phải lo lắng cho cô bạn gái nhỏ của ngươi? Yên tâm, ta bây giờ liền cho các ngươi đoàn tụ!"
Lời còn chưa dứt, thân hình Phiền Chuột bỗng nhiên biến m·ấ·t không thấy đâu, một khắc sau chợt từ dưới đất sau lưng Tần Lãng chui lên, năm ngón tay thành t·r·ảo trực tiếp móc về phía hậu tâm Tần Lãng!
Tần Lãng căn bản không có ý tránh né, thậm chí đầu cũng không quay lại, vung tay ngược lại, một đoàn hỏa diễm từ lòng bàn tay phóng về phía Phiền Chuột!
"Ầm!"
Ngọn lửa nóng rực trong nháy mắt nuốt chửng Phiền Chuột, tiếng kêu thảm thiết thê lương chói tai không ngừng phát ra từ trong ngọn lửa bốc lên khói đen, khiến mọi người nghe thấy đều lạnh sống lưng!
Rất nhanh, Phiền Chuột vẫn bị ngọn lửa hùng hục bao phủ nằm im dưới đất, biến thành một con "chuột c·h·ết"!
Đám lính đánh thuê đều trợn mắt há mồm, vốn dĩ nghĩ Phiền Chuột ra sân có thể xoay chuyển tình thế, không ngờ vừa mới giao đấu đã bị thiếu niên trước mắt đốt c·h·ết tươi, cảnh tượng vô cùng thê t·h·ảm!
"Đây chính là uy lực của Xích Viêm Địa Hỏa sao, thật khủng khiếp!"
Mặt Tiểu Lạt Tiêu tràn đầy rung động và vui mừng. Tần Lãng cường hãn như vậy, ngay cả cao thủ đỉnh phong Võ Sĩ Cửu Trọng như Phiền Chuột cũng không phải đối thủ của hắn, chỉ cần một chiêu, e rằng đoàn trưởng Trần Minh của đoàn lính đánh thuê Dã Lang cũng khó lòng đối địch với Tần Lãng!
"Dẫn ta đi gặp Địch Thế Kiệt!"
Ánh mắt Tần Lãng đảo qua người đám lính đánh thuê, lạnh lùng nói.
"Đoàn trưởng...Địch Thế Kiệt vừa mới đi Địa Lao!"
Một lính đánh thuê phụ trách đưa tin lấy hết can đảm nói.
"Địa Lao sao..."
Ánh mắt Tần Lãng lóe lên, lúc này Địch Thế Kiệt đi Địa Lao, chẳng lẽ Vân Nhi bị giam ở Địa Lao? Hắn muốn dùng Vân Nhi để áp chế ta?
"Ta biết Địa Lao ở chỗ nào, Tần Đan Sư mời đi theo ta!"
Tiểu Lạt Tiêu xông lên nhận việc, dẫn đường cho Tần Lãng.
Rất nhanh, hai người đã đến trước cổng Địa Lao. Giờ phút này, lính canh Địa Lao đã sớm đào tẩu hết, toàn bộ Địa Lao không có ai trông giữ.
Tần Lãng và Tiểu Lạt Tiêu bước vào Địa Lao, lập tức một luồng khí tức ẩm ướt mốc meo xông vào mặt, Tiểu Lạt Tiêu không nhịn được ho khan vài tiếng.
Hai người theo con đường ẩm ướt đi về phía trước, hai bên là những nhà giam giữ không ít lính đánh thuê, chính là những người không muốn khuất phục dưới trướng Địch Thế Kiệt của đoàn lính đánh thuê Thiết Huyết.
Tiểu Lạt Tiêu thả toàn bộ những lính đánh thuê đang bị giam giữ ra, hai người tiếp tục tiến về phía trước, đến tận tầng dưới cùng nhất mới thấy một thiếu nữ bạch y trong một phòng giam ở cuối hành lang. Nàng nằm trên mặt đất, trên quần áo trắng có vài vết máu đỏ, tóc tai rối bời, trạng thái cực kỳ suy yếu.
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận