Thần Hồn Đan Đế

Chương 75: Mười ba tuổi ngoại môn đệ tử

Chương 75: Mười ba tuổi ngoại môn đệ tử "Nếu như ta không nhớ lầm, Vân Nhi chỉ mới mười ba tuổi thôi phải không?" Nguyễn Hồng Nhiên trần trụi nhìn từ trên xuống dưới dò xét Vân Nhi. Mười ba tuổi đã đạt đến thực lực Võ Giả Nhị Trọng, đây là điều chưa từng có trong mấy trăm năm lịch sử của Tung Hoành Đế Quốc! Tốc độ trưởng thành này còn yêu nghiệt hơn cả Tần Lãng! Tần Kiếm và Tần Nguyệt cười khổ, sự chấn động trong lòng bọn họ thậm chí còn mạnh hơn Nguyễn Hồng Nhiên! Vân Nhi thức tỉnh Võ Hồn mới chưa đầy một năm, thực lực lại mạnh hơn bọn họ khổ tu nhiều năm! Điều này quả thật quá đả kích người! "Đều là do thiếu gia cho ta công pháp và tài nguyên tu luyện." Bị ba người Nguyễn Hồng Nhiên nhìn không chút che giấu khiến Vân Nhi có chút ngại ngùng, khuôn mặt ửng đỏ vội vàng giải thích. "Đi thôi!" Tần Lãng cười, nắm tay nhỏ của Vân Nhi đi về phía Tổng điện Tông Môn. Là vàng thì sẽ phát sáng, Tần Lãng biết rõ từ nay về sau sự chấn động mà Vân Nhi mang đến cho mọi người chắc chắn sẽ mạnh hơn hắn chứ không yếu hơn! "Tần Lãng đã quá biến thái rồi, không ngờ nha hoàn nhỏ của hắn còn biến thái hơn cả hắn!" Nhìn bóng lưng Tần Lãng và Vân Nhi rời đi, Nguyễn Hồng Nhiên lẩm bẩm. Tổng điện Tông Môn, nơi đăng ký khảo hạch ngoại môn đệ tử có một hàng dài như rồng uốn lượn, không thấy điểm cuối. Hàng chục vạn Ký Danh Đệ Tử của Phong Vân Tông, chỉ cần tu vi đạt đến một trình độ nhất định thì có thể đến đây đăng ký để trở thành ngoại môn đệ tử. Dù 99% những người đăng ký này sẽ thất bại, nhưng mỗi ngày vẫn có vô số người đến đây xin khảo hạch! Một khi vượt qua được kỳ khảo hạch này thì có thể cá chép hóa rồng, trở thành ngoại môn đệ tử, có được rất nhiều tài nguyên tu luyện! "Nhiều người quá!" Thấy có nhiều người tham gia khảo hạch như vậy, Vân Nhi có chút lo lắng bất an, nàng chưa bao giờ trải qua tình cảnh như thế này. "Thả lỏng thôi!" Tần Lãng cười xoa đầu Vân Nhi, với thực lực của Vân Nhi thì hoàn toàn có thể dễ dàng vượt qua kỳ khảo hạch này. Tốc độ khảo hạch rất nhanh, nửa canh giờ sau đã đến lượt Vân Nhi. "Ừm? Mười ba tuổi, thân phận là nữ bộc lại muốn trở thành ngoại môn đệ tử sao?" Nữ đệ tử phụ trách khảo hạch, sắc mặt có chút vàng vọt nhìn thấy dung nhan tinh xảo tuyệt đẹp của Vân Nhi thì trong mắt lóe lên vẻ ghen ghét, không nhịn được khoát tay: "Muốn vào ngoại môn thì thực lực ít nhất phải đạt đến Võ Đồ Cửu Trọng, ngươi mới mười ba tuổi thì làm sao có thể đạt đến? Đừng lãng phí thời gian của ta, mau chóng rời đi!" "Ngươi không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được! Phí khảo hạch chúng ta đã nộp rồi, cứ giúp nàng khảo hạch là được!" Tần Lãng nhíu mày, bất luận là thế giới ban đầu của hắn hay ở nơi này, luôn có những kẻ dựa vào chút quyền lực nhỏ bé trong tay để gây khó dễ và coi thường người khác. "Đặt tay lên trên đó!" Nữ đệ tử mặt vàng như nến mất kiên nhẫn chỉ vào một tảng Cự Thạch màu đen cao bằng người ở bên cạnh, lạnh lùng nói. Bên trong Cự Thạch có một trận pháp nhỏ, chỉ cần đặt tay lên trên là có thể kiểm tra được thực lực võ giả. "Dạ." Vân Nhi chu môi nhỏ nhắn có chút khẩn trương và chờ mong, cánh tay ngọc giống củ sen trắng nõn, thon dài đưa về trước nhẹ nhàng đặt lên tảng đá lớn. "Mười ba tuổi mà đòi trở thành ngoại môn đệ tử? Thật là viển vông! Nếu nàng có thể khảo hạch thành công, ta sẽ ăn tảng đá kia!" Nữ đệ tử mặt vàng như nến hừ lạnh một tiếng, miệng lải nhải, còn chưa dứt lời thì cả tảng Hắc Sắc Cự Thạch đột nhiên sáng lên ánh bạch quang chói mắt, bốn chữ trắng xóa lớn "Võ Giả Nhị Trọng" xuất hiện vô cùng nổi bật. "Cái này... Cái này sao có thể!" Nữ đệ tử mặt vàng như nến trực tiếp ngây người, hai mắt mở tròn xoe, mười ba tuổi mà đã là Võ Giả Nhị Trọng? Sau khi xác định trận pháp của Hắc Sắc Cự Thạch không hề có sai sót, nữ đệ tử mặt vàng như nến có chút miệng đắng lưỡi khô, mười ba tuổi Võ Giả Nhị Trọng, trong năm nghìn năm của Phong Vân Tông chưa từng có ai làm được! Số lượng lớn Ký Danh Đệ Tử đang xếp hàng chờ khảo hạch phía sau Vân Nhi cũng vỡ tổ giống như ong vỡ tổ, ai nấy đều đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ về phía Vân Nhi, tuổi còn nhỏ mà đã đạt đến tu vi cao như vậy là điều mà bọn họ muốn cũng không dám nghĩ đến! "Còn thất thần làm gì, mau làm thủ tục cho Vân Nhi đi!" Nhàn nhạt liếc nhìn nữ đệ tử mặt vàng như nến một cái, Tần Lãng lên tiếng nhắc nhở. "Được, hai vị xin chờ một chút!" Từ trong lúc kinh ngạc tỉnh táo lại, nữ đệ tử mặt vàng như nến tươi cười rạng rỡ, thái độ thay đổi trực tiếp một trăm tám mươi độ, vô cùng thành thạo giúp Vân Nhi làm thủ tục đăng ký thân phận và tư liệu. Rất nhanh, nàng ta hai tay cung kính đưa một viên lệnh bài thân phận ngoại môn đệ tử cho Vân Nhi. "Vân Nhi Sư Muội, đây là lệnh bài ngoại môn đệ tử của ngươi, xin hãy cầm lấy!" Nữ đệ tử mặt vàng như nến lộ vẻ tươi cười lấy lòng. Vân Nhi thiên phú nghịch thiên, tiền đồ ở Phong Vân Tông là vô lượng. Nếu có thể để Vân Nhi nhớ kỹ, vào thời điểm mấu chốt hơi dìu dắt một chút thì bản thân sẽ được lợi không nhỏ! "Cảm ơn!" Lễ phép tiếp nhận lệnh bài ngoại môn đệ tử, trên mặt Vân Nhi có sự hưng phấn không thể che giấu, quay đầu nhìn về phía Tần Lãng: "Thiếu gia, ta vậy mà cũng trở thành ngoại môn đệ tử của Phong Vân Tông, cảm giác giống như đang nằm mơ!" Tần Lãng cười, với thiên phú của Vân Nhi thì việc gia nhập Phong Vân Tông, chỉ sợ người thực sự cao hứng hẳn là Phong Vân Tông mới đúng. "Đi thôi, đến truyền công điện!" Trở thành ngoại môn đệ tử đều có một cơ hội tiến vào truyền công điện để lựa chọn công pháp, Tần Lãng đương nhiên không muốn để Vân Nhi bỏ lỡ cơ hội này. "Dạ." Gật đầu, khuôn mặt Vân Nhi ửng đỏ, để Tần Lãng nắm tay nhỏ rời đi. Đến truyền công điện, sau khi Vân Nhi kiểm tra thân phận thì rất nhanh tiến vào điện để chọn lựa công pháp, còn Tần Lãng thì ở lại đại sảnh chờ Vân Nhi ra. Chờ gần một canh giờ, Vân Nhi trực tiếp bị trận pháp truyền tống ra, Tần Lãng lập tức đón nàng. "Thu hoạch thế nào?" Thấy Vân Nhi hai tay trống trơn, Tần Lãng nhíu mày. Vân Nhi giống như hắn lần trước, đợi đủ một canh giờ, chẳng lẽ nàng cũng giống hắn có kỳ ngộ, nhận được một bộ công pháp Thần Giai? "Ta ra những điểm sáng công pháp kia dường như đều rất e ngại ta, như thể đều tránh né ta, ta cố gắng cả một canh giờ mà ngay cả một bộ công pháp cũng không bắt được." Vân Nhi lắc đầu, có chút mất mát nói. "Điểm sáng công pháp e ngại Vân Nhi? Tại sao có thể như vậy?" Tần Lãng khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu. Theo lý thuyết, với Thập Tinh Chí Tôn Võ Hồn của Vân Nhi, nhất định có thể đạt được một bộ công pháp cường đại mới phải. Trong đầu suy nghĩ nhanh chóng, bỗng nhiên nhớ đến Lãm Nguyệt Lâu Tuyết Thiên Dao nhìn Vân Nhi lúc lộ ra ánh mắt kỳ quái, trong lòng Tần Lãng bỗng chấn động, chẳng lẽ trên người Vân Nhi còn có bí mật gì mà bản thân hắn không biết hoặc chưa phát hiện ra? Trong lúc Tần Lãng và Vân Nhi rời khỏi truyền công điện, trên một ngọn núi cao vút giữa mây trong dãy núi Phong Vân Tông, tại một điện đường khôi vĩ, Phùng trưởng lão tóc trắng phơ đang cung kính đứng thẳng ở giữa đại điện, còn ở vị trí cao nhất của đại điện, một nam tử trung niên mặc cẩm y đang ngồi thẳng. Nam tử trung niên thân hình khôi ngô, toàn thân trên dưới tản ra một khí thế uy nghiêm mà chỉ có người ở vị trí cao mới có được, cả người ngồi thẳng như núi, rõ ràng là ở gần ngay gang tấc nhưng lại không nhìn rõ được dung mạo, giống như ngắm hoa trong sương mù. Nam tử trung niên này không ai khác chính là Tông Chủ Phong Vân Tông, Phong Viễn Kỳ, người đứng đầu Tung Hoành Đế Quốc!
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận