Thần Hồn Đan Đế

Chương 153: Ngươi có dám cùng ta đánh cược

Chương 153: Ngươi có dám cùng ta đánh cược Thu hồi Hắc Sắc Nhãn Luân Võ Hồn, thấy rõ khối Nguyên Thạch này tuy lớn nhưng lại không có linh thạch, Tần Lãng không khỏi lắc đầu. Đang muốn rời đi, không ngờ bạch y thanh niên lại nhìn thấy cảnh Tần Lãng lắc đầu, mặt lập tức tối sầm lại, trực tiếp chặn đường Tần Lãng: "Vị bằng hữu này, ngươi lắc đầu có ý gì? Là xem thường tại hạ hay cảm thấy ta đang mở khối Nguyên Thạch này không ra cái gì?"
Tần Lãng ngẩn người, không ngờ bản thân chỉ dao động kích cỡ nhỏ cũng có thể bị người ta nghĩ đến, mặt bất đắc dĩ nói: "Đều không phải, ta chỉ là nhớ tới một chuyện nên lắc đầu, không liên quan gì đến người khác."
"Hừ! Không cần biện giải, ta biết ngươi cảm thấy khối Nguyên Thạch này của ta không giải ra được cái gì, cười nhạo ta nên mới lắc đầu đúng không?" Bạch y thanh niên trừng mắt nhìn Tần Lãng tàn khốc nói.
"Ngươi có cắt ra linh thạch hay không thì có liên quan gì đến ta? Ta lại có được một cọng lông nào đâu? Ta quan tâm làm gì?" Tần Lãng im lặng bĩu môi, bạch y thanh niên này đúng là có chút hù dọa người. Anh dời sang một bên, chuẩn bị tránh bạch y thanh niên để rời đi.
Nhưng lúc này, bạch y thanh niên cũng dời sang một bên, một bước ép Tần Lãng lại, trừng mắt Tần Lãng: "Tiểu tử, không cho phép đi! Ngươi dám cười nhạo Bản thiếu gia, hôm nay Bản thiếu liền muốn ngay trước mặt ngươi giải khối Nguyên Thạch này, cắt ra linh thạch ngay trước mặt đánh vào mặt ngươi!"
"Người đâu, mang tiểu tử này đến chỗ ta giải thạch, để cho hắn tận mắt nhìn xem!" Bạch y thanh niên vẫy tay, hai tên râu ria đại hán đi đến sau lưng Tần Lãng, mắt lộ hung quang: "Tiểu tử, Lâm thiếu gia đã lên tiếng, ngươi tự giác đi theo hay muốn chúng ta kéo đi?"
Dao động kích cỡ nhỏ cũng có thể trêu chọc đến tai bay vạ gió kiểu này, Tần Lãng trợn mắt, dù sao khối Nguyên Thạch kia cũng sắp giải xong rồi, cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian của mình, tên bạch y thanh niên này nhất định muốn mình tận mắt nhìn hắn bị đánh mặt, vậy mình dứt khoát thuận theo ý hắn vậy.
Tần Lãng đi đến chỗ bạch y thanh niên giải thạch, cùng đám Võ Giả vây xem chung quanh nhìn vào khối Nguyên Thạch đang bị phân giải với tốc độ cao.
"Tiểu tử này lại bị Lâm thiếu gia để mắt tới, thật là quá xui xẻo!"
"Phụ thân của Lâm thiếu gia là Hội Trưởng thương hội Hỗn Loạn Chi Vực, bối cảnh thâm hậu, không phải ai cũng có thể chọc nổi."
"Ai nhìn thấy, tiểu tử này đủ khổ." Thấy Tần Lãng bị bạch y thanh niên ép trở lại, đám Võ Giả không khỏi lộ ra ánh mắt thương hại, từng người lắc đầu không thôi.
"Hừ! Bản thiếu muốn cho ngươi tận mắt thấy ta cắt ra đại lượng linh thạch, còn ngươi chỉ có nước thèm nhỏ dãi mà thôi!" Thấy Tần Lãng chịu thua, Lâm thiếu gia lúc này mới hừ lạnh một tiếng, mặt khinh bỉ và ngạo nghễ đem ánh mắt một lần nữa dồn vào khối Nguyên Thạch đã bị phân giải một nửa.
Tốc độ giải thạch nhanh chóng, một chén trà trôi qua, Nguyên Thạch vẻn vẹn chỉ còn một phần tư. Trên mặt đất chất đầy đá vụn, nhưng vẫn không cắt ra được viên linh thạch nào.
Lâm thiếu gia đang ngạo nghễ thì lông mày nhíu chặt lại, trong lòng ẩn ẩn khẩn trương. Khối Nguyên Thạch này hắn bỏ ra tận 50 mai linh thạch để mua! Nếu không giải ra linh thạch, vậy chẳng phải lỗ vốn? Quan trọng hơn là hắn còn mạnh miệng ép tiểu tử kia xem hắn giải thạch! Nếu mà không giải được gì, chẳng phải sẽ bị hắn cười rụng răng mất mặt sao?
"Nhanh, mở cho ta, dù chỉ có 1 viên linh thạch thôi cũng tốt!" Nhìn khối Nguyên Thạch đang giảm nhỏ đi với tốc độ cao, Lâm thiếu gia hai tay không tự chủ được nắm chặt lại, ánh mắt chăm chú nhìn Nguyên Thạch, hô hấp cũng trở nên cẩn thận từng chút một.
"Cạch!" Theo một tiếng vang giòn tan, Nguyên Thạch bị giải thạch tay phân giải hoàn toàn. Nguyên Thạch lớn như vậy, ngay cả bóng dáng linh thạch cũng không thấy. Theo âm thanh này, trái tim đang níu chặt của Lâm thiếu cũng tan vỡ!
"Khối Nguyên Thạch lớn như vậy mà không có nổi một viên linh thạch!"
"Đáng tiếc, Lâm thiếu gia lại tốn 50 mai linh thạch mua khối Nguyên Thạch này."
"Đổ thạch quả nhiên là trò của người giàu, nếu là ta lập tức mất toi 50 mai linh thạch thì chắc cả đời sẽ đau lòng không quên được!"
"Được rồi, chỉ mình ngươi thôi? Vẫn là kiếm đủ 50 mai linh thạch rồi hãy nói!" Sau khi việc giải thạch kết thúc, đám Võ Giả vây xem xôn xao nghị luận rồi từng nhóm rời đi.
"Mẹ nó, tốn nhiều tiền mà lại là hàng Tây Bay!" Lâm không ít cam cúi đầu ủ rũ, chửi nhỏ một câu, vung nắm đấm.
Ngẩng đầu nhìn thấy Tần Lãng đang theo dòng người chuẩn bị rời đi, Lâm thiếu gia càng thêm giận không chỗ phát tiết, hai bước nhanh chóng chặn Tần Lãng lại, giận dữ nói: "Tiểu tử, ngươi không thể đi!"
Tần Lãng sững sờ, con hàng này thật sự là khó dây dưa. Anh không khỏi hừ lạnh nói: "Làm sao? Ta không đi chẳng lẽ tiếp tục ở lại nhìn ngươi bị cười nhạo? Chẳng lẽ cái đổ thạch tràng này là nhà ngươi mở sao? Ngươi muốn làm gì thì làm? Tránh ra, đừng làm lỡ chuyện tiểu gia giải thạch!"
Ngay cả Bồ Tát cũng có ba phần lửa giận, Lâm thiếu gia lại hống hách dọa người. Tần Lãng trong lòng cũng khó chịu nên mở miệng nói móc!
Bị Tần Lãng đâm trúng vết thương, Lâm thiếu gia càng cảm thấy mất mặt. Nghe được Tần Lãng cũng muốn giải thạch, lập tức mắt sáng lên: "Đã ngươi cũng phải đổ thạch, vậy ngươi có dám cùng ta đánh cược không?"
"Không hứng thú!" Tần Lãng khoát tay, mặt không kiên nhẫn, anh thật sự lười để ý tới tên Lâm thiếu gia này.
"Chúng ta cùng nhau chọn Nguyên Thạch. Nguyên Thạch của người nào cắt ra được nhiều linh thạch hơn coi như thắng, có thể được toàn bộ linh thạch cắt ra của cả hai, ngươi có dám cược không?" Lâm không ít không buông tha, mắt chăm chú nhìn Tần Lãng.
"Thắng được thì có thể lấy được toàn bộ linh thạch của đối phương cắt ra?" Mắt Tần Lãng sáng lên. "Tốt, ta đáp ứng ngươi cùng ngươi đánh cược!"
Có loại chủ thượng não tàn tiền nhiều muốn cho mình linh thạch, nếu như không đáp ứng thì chẳng phải có lỗi với bản thân sao?
"Được, có dũng khí! Bất quá ta nói cho ngươi biết, hôm nay kẻ thua chắc chắn là ngươi, ngươi xong đời!" Đắc ý hừ lạnh một tiếng, Lâm thiếu gia mắt nhìn quanh khắp đổ thạch tràng, trái chọn phải chọn, lại sờ, lại ngửi, phảng phất đang ở chợ bán thức ăn ngoài chợ như mấy bà thím.
"Liền nó!" Sau khi cân nhắc liên tục, Lâm thiếu gia tốn hết 100 mai linh thạch chọn trúng một khối Nguyên Thạch cao chừng hai mét, rộng mấy thước, còn lớn hơn khối trước.
"Tiểu tử, tới lượt ngươi chọn! Chút nữa thua thì đừng đến cả quần cộc cũng không còn!" Khinh thường nhìn Tần Lãng, Lâm thiếu gia vội vàng thúc giục.
Hắc Sắc Nhãn Luân Võ Hồn trong đầu hiện lên, Tần Lãng liếc mắt liền thấy khối Nguyên Thạch mà Lâm thiếu gia chọn bên trong có không ít linh thạch, ước tính khoảng 100~200 mai!
Nhìn xung quanh đổ thạch tràng một vòng, Tần Lãng nhíu mày, muốn chọn một khối có nhiều linh thạch hơn của Lâm thiếu gia quả thật không dễ.
"Nhanh lên! Có phải sợ rồi không?" Thấy Tần Lãng chậm chạp không quyết định, Lâm thiếu gia hừ lạnh một tiếng, mở miệng thúc giục nói.
Nhàn nhạt liếc Lâm thiếu một cái, Tần Lãng vốn không muốn để ý. Nhưng nhìn thấy sau lưng Lâm thiếu gia có một khối Nguyên Thạch cao khoảng 1m5, không rộng quá một mét, lập tức mắt anh sáng lên: "Khối Nguyên Thạch này ta muốn!"
"Được, khối Nguyên Thạch này có giá 15 mai linh thạch, xin ngài thanh toán trước, chúng tôi sẽ bố trí người giúp ngài giải thạch." Nhân viên công tác đã sớm chờ một bên, mở miệng nói.
"Ách, ta không có linh thạch..." Tần Lãng có chút trợn tròn mắt. Anh vốn vì kiếm linh thạch mới đến đổ thạch tràng, kết quả trước khi phải tự bỏ linh thạch ra ư?
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận