Thần Hồn Đan Đế

Chương 2503: khác mưu đường ra

Ba Đồ Lỗ nhìn Tần Lãng hành động, kinh ngạc nói: “Tần Lãng, ngươi bị điên rồi sao? Làm vậy có lợi ích gì cho ngươi?”
Lúc này Tần Lãng đang dồn hết sức lực lao về phía màn tường trong suốt, căn bản không có sức để ý đến Ba Đồ Lỗ đang nói gì.
Nhờ linh lực gia trì, với tốc độ cực nhanh xông qua màn tường trong suốt, không có cảm giác đau đớn như dự kiến, Tần Lãng chỉ cảm thấy hoa mắt, trong nháy mắt đã đến bên kia màn tường.
Không thấy Tần Lãng đâu, Ba Đồ Lỗ kinh hãi kêu lên, hắn thử đưa tay nắm lấy, nhưng lại một lần nữa chỉ bắt được hư vô.
Ngay lúc hắn không biết làm sao thì phía sau lưng truyền đến tiếng gầm gừ rất lớn, xông thẳng về phía Ba Đồ Lỗ.
Ba Đồ Lỗ ban đầu còn đang do dự, bị tiếng gầm gừ lớn này làm giật mình, cũng không kịp suy nghĩ, liền lao thẳng vào màn tường trong suốt.
Cảm giác đau đớn kịch liệt trong tưởng tượng cũng không truyền đến, Ba Đồ Lỗ chỉ cảm thấy có dòng nước ấm áp nhẹ nhàng tràn qua cơ thể, mở mắt ra, hắn đã ở bên kia màn tường trong suốt.
“Tần Lãng, Tần Lãng tiểu đệ?”
Chỉ là không thấy bóng dáng Tần Lãng, tim Ba Đồ Lỗ hoảng hốt, vội vàng hướng xung quanh gọi.
Gọi mấy tiếng không có ai đáp lời, tim Ba Đồ Lỗ càng thêm lo lắng, hoảng hốt vội vàng thì bị dòng nước cuốn đi, vọt vào một không gian kín khác.
Tần Lãng sau khi xuyên qua màn tường trong suốt thì thấy một hố sâu khổng lồ, hố sâu có vẻ như là do thiên thạch từ trên trời rơi xuống tạo thành.
Xung quanh hố sâu còn có thể nhìn thấy một số phế liệu vật chất của các ngôi sao, chúng phát sáng trong không gian biển sâu sâu thẳm.
Lại là những kiến trúc phòng ngự làm từ thực vật dạng rong biển, lại là hố sâu khổng lồ, tất cả những thứ này, nhìn có vẻ như không có gì khác biệt, nhưng lại liên kết với nhau và có nhiều mối liên quan.
Tần Lãng nghĩ ngợi, lấy ra từ túi trữ vật một đoạn thực vật dạng rong biển (đây là thứ hắn vừa mới tranh thủ lúc Ba Đồ Lỗ bọn họ không chú ý bẻ được) hướng về phía hố sâu.
Chưa kịp chạm đến, thì từ sâu trong hố sâu đã thò ra một cái lưỡi lớn, tốc độ nhanh như chớp quét sạch rong biển rồi nuốt sống trọn.
Thấy cảnh này, sống lưng Tần Lãng lạnh toát, vừa rồi nếu như hắn không thử trước mà tùy tiện đi xuống, thì người bị nuốt sống chính là hắn rồi.
Qua lần thử này, Tần Lãng cũng khẳng định: hố sâu này cùng kiến trúc phòng ngự đều là sinh vật sống, bọn họ muốn tìm Yêu Tổ, không phải ở chỗ này. Mà hơn nữa, đây mới chỉ là phòng ngự sơ cấp, muốn thuận lợi tìm được chỗ ở của Yêu Tổ thì con đường còn dài.
Lúc này, Tần Lãng mới phát hiện Ba Đồ Lỗ vẫn chưa lên, hắn nhíu mày, quyết định đi tìm Ba Đồ Lỗ trước, hai người thương lượng rồi tính toán sau. Chứ cứ như vậy mà từ từ tìm kiếm trong biển, không biết đến khi nào mới mò được.
Nghĩ vậy, Tần Lãng lại lấy ra một đoạn thực vật dạng rong biển, dùng tay vuốt nhẹ hai lần lên khoáng chất bên cạnh hố sâu rồi bôi lên thực vật.
Rong biển sau khi bôi khoáng chất thì phát ra ánh sáng xanh lục trong biển sâu đen kịt, tuy chỉ là ánh sáng yếu ớt, nhưng có thể truyền đi rất xa.
Tần Lãng giơ đoạn rong biển phát sáng, một bên bơi trong biển sâu, một bên gọi Ba Đồ Lỗ.
Tiếng nước biển va đập rất nhanh làm loãng tiếng gọi của Tần Lãng, nhưng ánh sáng từ đoạn rong biển thì vẫn truyền đi rất xa.
Ba Đồ Lỗ đang bơi lang thang ở bên kia màn tường trong suốt, đang lo lắng tìm kiếm Tần Lãng, bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng xanh lục từ phía trước, hắn hơi do dự một chút, rồi quả quyết bơi về phía ánh sáng xanh lục.
“Tần Lãng?”
Khi bơi đến gần, Ba Đồ Lỗ mới nhận ra đó là Tần Lãng, lập tức vừa mừng vừa sợ gọi.
“Ây, tiền bối, vừa rồi ta tưởng là ngài lên theo rồi chứ, vừa nãy ngài đi đâu vậy?” Tần Lãng thấy Ba Đồ Lỗ không bị sao trở về, cũng rất vui mừng nói.
Ba Đồ Lỗ nghe hỏi về tình hình vừa nãy, trên mặt cũng hiện ra vẻ sợ hãi. Những gì vừa trải qua thật sự là thập tử nhất sinh, hắn sống đến giờ cũng chưa từng trải qua thời khắc đáng sợ như vậy.
“Đừng nói nữa, chỗ này nguy hiểm quá, hay là chúng ta lên trên trước đi rồi bàn kỹ, ta cảm thấy cứ thế mò mẫm thế này cũng không phải cách hay. Mà lại, địch ở trong tối còn chúng ta ở ngoài sáng, rất dễ bị địch xem là bia ngắm!”
Ba Đồ Lỗ nhìn ánh mắt chờ mong của Tần Lãng, vốn không muốn dội gáo nước lạnh, nhưng nghĩ lại chuyện mình vừa trải qua, cảm thấy không thể giấu giếm, nên nói thẳng.
Tần Lãng nghe vậy đánh giá Ba Đồ Lỗ từ trên xuống dưới, thấy Ba Đồ Lỗ ướt đẫm người, trên mặt có vết rách, quần áo thì bị rách vài chỗ.
Tiền bối Ba Đồ Lỗ cảnh giới cao thâm như vậy còn bị chật vật như vậy, chứng tỏ nơi này cực kỳ nguy hiểm.
Lúc này Tần Lãng không chút nghĩ ngợi nói: “Tiền bối, ngài nói phải, vậy chúng ta về thôi, về rồi tính tiếp!”
Ba Đồ Lỗ còn tưởng mình sẽ phải tốn công khuyên nhủ Tần Lãng, thấy Tần Lãng nói vậy, cả hai nhất trí, lập tức theo đường cũ bơi về với tốc độ nhanh nhất.
Đường về cũng đầy gian nan hiểm trở, nhưng may mắn hai người đã chuẩn bị đầy đủ cho chiến đấu, nên nhiều lần biến nguy thành an, bình yên trở về đất liền.
Thám hiểm dưới đáy biển tiêu hao rất nhiều tinh lực và thể lực, Tần Lãng cùng Ba Đồ Lỗ trở về chỗ ở thì như vừa trải qua một trận ốm nặng, phải ngủ liền ba ngày ba đêm mới dần dần tỉnh lại.
“Bây giờ là giờ nào?” Tần Lãng là người tỉnh dậy đầu tiên, hắn nhìn qua sắc trời mưa phùn mịt mù ngoài cửa sổ, hơi khó hiểu hỏi.
Thị nữ bên cạnh sớm đã đưa khăn mặt, dịu dàng trả lời: “Bây giờ là giờ Tỵ, ngài đã ngủ mê ba ngày ba đêm.”
Tần Lãng nhận lấy khăn lau mặt, gật đầu ra hiệu đã biết, rồi phất tay ra hiệu thị nữ lui xuống.
Sau khi lau mặt, Tần Lãng đang định làm việc thì đột nhiên cảm thấy cổ bị ngứa, khiến Tần Lãng khó chịu không thôi.
Hắn kéo chiếc gương đồng đặt trên bàn qua quan sát, Tần Lãng lúc này mới phát hiện chỗ vảy đỏ ở cổ không còn bóng mượt như ở trong nước, chúng như bị thiếu nước dán chặt vào sâu bên trong cổ, làm cho da cổ căng cứng lên.
Nhìn vào gương, Tần Lãng giật mình kinh hãi, vội vàng đổ nước lên chỗ vảy đỏ, ý định làm cho chúng rơi ra, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.
Ngay khi hắn đang bị cảm giác ngứa ngáy ở cổ làm cho nhức đầu thì trong đầu đột nhiên truyền đến từng cơn đau nhức kịch liệt, cơn đau này khiến hắn đứng không vững, không kìm được ngã xuống giường rên rỉ.
Lần này đau nhức lại khác với mấy lần trước, mấy lần trước chỉ là đau đớn, lần này còn kèm thêm ngứa và tê dại, cảm giác khó chịu lạ lùng khiến Tần Lãng không thể chịu đựng được.
Đến khi tỉnh lại thì trời đã tối hẳn, trong phòng Tần Lãng chỉ có một ngọn đèn dầu lung lay, chiếu rọi hình ảnh Tần Lãng nằm bừa bộn trên giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận