Thần Hồn Đan Đế

Chương 2645: hung thủ sau màn

Chương 2645: hung thủ sau màn Bởi vì Hồn Thể rời khỏi thân thể cũng không lâu, cho nên chiếc bình sứ trong tay Tần Lãng vẫn đang không ngừng rung động. Hồn Thể rời khỏi thân thể có thời gian sống sót hữu hạn, dù bình sứ của Tần Lãng có tác dụng hộ hồn, nhưng cũng không thể bảo tồn được bao lâu. Một khi Hồn Thể rời khỏi thân thể quá lâu, dù người sống có là thần tiên cũng khó cứu chữa. Cho nên, tất cả tình huống đều cho thấy, thời gian Tần Lãng có không còn nhiều.
Kẻ dám động vào người hắn đã chọn trúng, là chê mình sống quá lâu! Tần Lãng phẫn hận nghĩ, quyết không thể tùy tiện bỏ qua hung thủ sau màn kia. Chỉ là, theo cảm xúc của Tần Lãng dao động, Tần Lãng bén nhạy phát hiện, Hồn Thể trong bình sứ đã ngừng rung động. Trong lòng Tần Lãng chấn kinh, tưởng rằng xảy ra vấn đề gì. Nhưng khi cảm xúc của hắn bình tĩnh trở lại, hắn phát hiện Hồn Thể trong bình sứ lại bắt đầu trấn định lại. Điều này khiến hắn hiểu ra, Hồn Thể trong bình sứ chỉ cần hắn cảm xúc kích động, liền sẽ bị ảnh hưởng.
Sau khi có nhận thức này, trên đường đi Tần Lãng cố gắng giữ tâm thái bình thản, bằng tốc độ nhanh nhất đi theo sự chỉ dẫn của Hồn Thể tiến về mục đích. Những con đường trong Thần giới bát trọng thiên Tần Lãng đều biết, vậy mà Hồn Thể lại chỉ dẫn hắn đi theo một con đường hiếm người lui tới. Vừa đặt chân lên đường, Tần Lãng cẩn thận mở thiên nhãn thánh hồn dò xét một lượt, thấy xung quanh không có nguy hiểm ẩn nấp, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Đi gần nửa canh giờ, đường dưới chân Tần Lãng càng mọc ra nhiều bụi cây rậm rạp, đá sỏi lởm chởm, còn có không ít độc trùng bay tới bay lui trong bụi cỏ. Quả nhiên giống với tác phong của yêu tổ. Xem ra, mình làm mù tướng tài đắc lực của hắn, hắn đây là cố ý cho mình một đòn phủ đầu.
Khi mục đích càng đến gần, Hồn Thể trong bình sứ của Tần Lãng cảm giác được khí tức của mình, chấn động càng thêm mạnh mẽ. Nếu không phải Tần Lãng đã sớm chuẩn bị, nắm chặt chiếc bình, có lẽ bình sứ trong tay Tần Lãng đã sớm bị hất văng ra, rơi xuống đất.
Cảm nhận được dị động, Tần Lãng không dám khinh thường, lập tức tăng cường cảnh giác cùng phòng bị, cảnh giác nhìn xung quanh. Ngay sau một khắc, Tần Lãng đá phải một vật. “Ục ục ục ~” Hình dạng tròn tròn, lăn dài trên đường nhỏ. Tần Lãng đuổi theo về phía trước, đẩy ra bụi cây vướng víu, ngay lập tức một cái đầu người đáng sợ xuất hiện trước mắt. Dù Tần Lãng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy đầu người thảm liệt trước mắt, Tần Lãng vẫn không nhịn được hít sâu một hơi.
Từ hình dạng đầu người, không khó nhận ra đây là đầu của Âu Dương Duệ. Chỉ là trên đầu người này ngoài dính đầy máu tươi ra, hai gò má còn ngổn ngang những vết cắt đáng sợ. Tần Lãng cẩn thận quan sát, bất ngờ phát hiện trên hai gò má đầu người khắc ba chữ lớn "Tần Lãng chết!". Tần Lãng thấy mấy chữ này, lập tức giận quá mà bật cười. Từ máu tươi ngưng kết trên cổ của đầu người này, có thể thấy cái đầu này hẳn đã bị chém xuống được một thời gian. Dựa theo thời gian mà tính, yêu tổ hẳn đã sớm đào tẩu.
Tần Lãng cười cười, lấy ra một cái bao tải từ túi trữ vật, bỏ đầu người trên mặt đất vào. Vừa bỏ đầu vào túi, Hồn Thể trong bình sứ của Tần Lãng lập tức ngừng chấn động. Xem ra, Hồn Thể này là của Âu Dương Duệ. Đầu của muội muội Âu Dương Duệ vẫn chưa tìm được, nhưng có lẽ cũng ở gần đây. Tần Lãng chắc chắn, lập tức tiến vào trong bụi cỏ tìm kiếm.
Tìm kiếm nửa ngày, thời gian không phụ người hữu tâm, Tần Lãng cuối cùng tìm thấy một vật tròn tròn giống hòn đá ở một bụi cây cao. Tần Lãng không cẩn thận đá trúng, mu bàn chân đau nhức. Chịu đau, Tần Lãng dùng sức đá văng vật kia ra, quả nhiên là một cái đầu tròn. Chủ nhân cái đầu hẳn là muội muội của Âu Dương Duệ, trên đầu còn có mái tóc dài. Trong đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy hoảng sợ. Từ sắc mặt đầu người này có thể thấy, có lẽ nàng đã bị chém giết trong nháy mắt, không chịu nhiều thống khổ hay tra tấn. Thấy muội muội Âu Dương Duệ cũng không chịu quá nhiều đau khổ đã chết, Tần Lãng lập tức thở phào một hơi. Nếu thi thể không đầu trải qua quá nhiều thống khổ trước khi chết, thì thường sẽ có oán khí rất mạnh, đến lúc đó sẽ rất khó khôi phục. Tần Lãng lại lấy một cái túi vải khác từ trong túi trữ vật, bỏ cái đầu này vào.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Tần Lãng lại cúi người gom mấy nắm đất vàng ở nơi tìm thấy cái đầu cho vào. Loại đất này có lẽ sẽ có ích trong quá trình khôi phục. Cùng lúc đó, Tần Lãng phát hiện chấn động trong bình sứ mà mình mang theo ngày càng nhỏ đi. Điều này nói rõ thời gian còn lại của Tần Lãng rất ít. Nếu Tần Lãng không nhanh chóng quay về, có lẽ rất khó cứu Âu Dương Duệ và muội muội của hắn.
Nghĩ tới đây, Tần Lãng không dám chần chờ, mang theo hai cái đầu nhanh chóng chạy về theo đường cũ. Để tiết kiệm thời gian tối đa, Tần Lãng cố ý dùng Lăng Ba Vi Bộ, với tốc độ nhanh nhất về tới tiểu viện. Lúc này, trong viện, A Mộc Chân vì phòng người không đầu chạy ra dọa người, liền mang bọn chúng vào phòng rồi tiện tay đóng cửa phòng, khóa lại. Mới đầu, người không đầu còn tưởng mình vẫn sống, vẫn hành động bình thường như khi còn sống. Nhưng thời gian trôi qua, lệ khí trên người chết dần dần quét qua bọn họ, lại thêm việc hồn phách rời khỏi thân quá lâu, khiến bọn họ lập tức trở nên vô cùng hung bạo. Sự hung bạo của bọn họ cho thấy họ có thể phá cửa mà ra bất cứ lúc nào.
A Mộc Chân đứng giữ ở ngoài cửa, khi thấy tình huống này liền vận chuyển linh lực trong cơ thể, gắt gao ngăn cản hai cái thi thể không đầu va đập. Chỉ là lực của hai thi thể không đầu quá lớn, A Mộc Chân lúc đầu còn đủ sức ngăn cản, về sau sắc mặt trắng bệch, toàn bằng một mình cô dũng gắt gao chống đỡ. Nghe tiếng động lớn kịch liệt phía bên ngoài, A Đông và Vân Nhi đang hầu hạ trong phòng vội vàng chạy ra. Nhìn thấy tình huống này, cả hai liền cố gắng đè xuống nỗi sợ hãi trong lòng, không chút do dự cùng A Mộc Chân sánh vai đứng chung một chỗ, cùng A Mộc Chân ngăn cản hai thi thể không đầu đang va đập.
A Mộc Chân lúc đầu đã thấy tinh thần mệt mỏi, có chút nhụt chí. Lúc này thấy A Đông chạy tới, không chút do dự đứng cùng một chỗ với hắn kề vai chiến đấu. Lập tức cảm động nói: "Ngươi không có nhiều linh lực, sao còn muốn giúp ta?" Khi nghe A Mộc Chân nói câu trước, mặt A Đông tối sầm. Cái gì gọi là hắn không có nhiều linh lực? Hắn tuy không có nhiều linh lực, nhưng mọi thứ trong tiểu viện này đều do một tay hắn thu xếp, nếu không có hắn, thì bọn họ có thể ở thoải mái như vậy sao? Vốn muốn cùng A Mộc Chân tranh luận một phen, nhưng khi nghe câu sau, A Đông lập tức ngạo kiều lên. Hừ, không ngờ cái tên hắc thiết tháp này cũng có lúc phải nhờ ta. Ngươi không ngờ à? "Sao? Không thèm ta giúp sao?" A Đông cao ngẩng cằm lên, nhìn A Mộc Chân ngạo kiều nói. A Mộc Chân nghe vậy liền cười chất phác nói "Sao có thể, nếu ngươi không giúp ta, bây giờ ta cũng không biết phải làm sao. Ngươi cũng coi như không tệ.” Vô cớ bị người phát cho một tấm thẻ người tốt, mặt A Đông càng đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận