Thần Hồn Đan Đế

Chương 3003: xuất hiện kỳ tích

Chương 3003: Xuất hiện kỳ tích
Trời đông giá rét, nước sông băng lạnh thấu xương, tất cả mọi người bọn họ đã sớm dùng Tị Thủy Đan, nhưng ở trong nước sông rét lạnh vẫn là cóng đến run lẩy bẩy.
Những người khác còn đỡ, Tiểu Thúy trước đó bị thương nhẹ, Tần Lãng cũng có thương tích trong người, một lát sau liền có chút đuối sức, sắc mặt trắng bệch, thân thể càng là cóng đến cứng ngắc như khối băng.
Lãnh Nguyệt nhìn thấy Tần Lãng cùng Tiểu Thúy như vậy, lập tức biết phải tăng tốc độ lên, nếu không cứ theo đà này, khó tránh khỏi việc toàn quân bị diệt.
Thế nhưng, khoảng cách đến bờ sông bên kia còn xa vời vợi, quay lại cũng không thực tế.
Biện pháp bây giờ chỉ đành cắn răng tiếp tục bơi, hy vọng vào lúc đó có thể xuất hiện kỳ tích.
Tần Lãng vốn có nội thương, lúc này cảm giác tứ chi càng thêm băng lạnh không còn là của mình, nhưng bây giờ lại không có cách nào dừng lại, hắn đành phải cắn chặt răng hướng về phía trước bơi đi.
Cứ như vậy, đám người lại kiên trì bơi về phía trước thêm ba mươi dặm đường, lần này, ngay cả chính Lãnh Nguyệt cũng có chút lực bất tòng tâm, huống chi là Tần Lãng và Tiểu Thúy bọn hắn.
“Nghỉ ngơi một chút đi, cứ bơi tiếp thế này, ta cảm giác thân thể không còn là của ta nữa rồi.” Tần Lãng khẽ thở dài một hơi, chậm rãi dừng lại, nằm ngửa thẳng đơ trong nước sông, bất động.
Những người khác nhìn thấy Tần Lãng như vậy, cũng đều học theo, ở yên tại chỗ, nằm ngửa người ra hình chữ Đại, bất động.
Lãnh Nguyệt nhìn xem mọi người đã có chút bơi không nổi nữa, nàng cũng không nói chuyện, cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng bơi ở một bên, yên lặng nghỉ ngơi, đồng thời cảnh giác nhìn quanh, tùy thời chuẩn bị.
Ngay lúc cả đoàn người nghỉ ngơi được chừng một khắc đồng hồ, Tần Lãng mắt sắc phát hiện nước sông đang từ từ biến thành màu đen.
Cùng lúc đó, Lãnh Nguyệt cũng phát hiện một màn quỷ dị này.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, dòng nước sông đen kịt này lan tràn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lan đến chỗ bọn họ.
Giờ phút này bọn họ cũng không có phương pháp nào tốt hơn, chỉ có thể yên lặng ở nguyên tại chỗ, chờ đợi tình thế phát triển.
Có lẽ là đã quá mệt mỏi, lúc này bọn họ không có bi ai, không có tuyệt vọng, cũng không có phẫn nộ, chỉ còn lại sự bình tĩnh và im lặng đến bất lực.
Chỉ có Lãnh Nguyệt và Tần Lãng, trong lòng vẫn còn cháy lên ngọn lửa đấu chí.
Chỉ là, bọn họ giờ phút này cũng không có phương pháp nào tốt hơn, chỉ có thể bị động ứng phó.
Mọi người nơi đây vừa mới thả lỏng tâm tình dừng lại, thì thấy từ sâu trong dòng nước đen, lao ra một vật thể màu đen khổng lồ.
Thượng Cổ yêu thú kia, mình khoác lân giáp màu xanh lam sẫm, tựa như một tòa pháo đài Viễn Cổ. Hai tròng mắt của nó sâu thẳm như vực sâu, trong mắt ẩn chứa trí tuệ và lực lượng vô tận. Gió lay động bộ lông của nó, phảng phất như ngàn vạn sợi chỉ đen thần bí đang nhảy múa trong đêm đen. Nó ở trong nước, thân hình nguy nga như núi cao, hiển lộ rõ uy nghiêm và thần uy vô tận. Mỗi một giọt máu tươi nó nhỏ xuống, đều mang một vẻ ma tính quỷ quyệt mà mê hoặc lòng người. Thân thể cao lớn như núi đồi của nó khiến mọi người phải kinh hãi, gần như không cách nào tưởng tượng được một con quái vật như vậy lại tồn tại trên thế giới này. Nó phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc, phảng phất có thể xé rách cả thời gian và không gian. Trên thân Thượng Cổ yêu thú tỏa ra một luồng khí tức cổ xưa, dường như bắt nguồn từ nơi sâu thẳm khởi nguyên của vũ trụ.
Nhìn thấy con yêu thú toàn thân đen nhánh này, Tần Lãng nhíu chặt mày, ánh mắt cũng đột nhiên co rụt lại.
Ở khoảng cách rất gần, Tần Lãng cũng lập tức nhận ra, đây là Thượng Cổ yêu thú Hủy.
Trong « Sơn Hải Kinh » ghi chép: Hủy, thú bốn chân, giống trâu, một thân lông đen, chỉ có một sừng, nặng khoảng 3000 cân, có thể hóa thân thành ngưu tinh.
Loài này sức lực vô cùng lớn, có thể sống cả trên cạn lẫn dưới nước, Hủy trên lục địa còn có chút lương tri, nhưng Hủy ở trong nước thì không có chút giới hạn hay tình cảm nào, lòng dạ nó hoàn toàn đen tối.
Lãnh Nguyệt hiển nhiên cũng nhận ra gã khổng lồ đen sì này, từ đầu đường đến giờ khuôn mặt chưa từng biến sắc của nàng, lần đầu tiên sa sầm lại: Sao bọn họ có thể xui xẻo như vậy, lần này lại gặp phải một gã lớn cỡ này.
“Mọi người đừng kinh động nó, lặng lẽ bơi vòng qua.” Lãnh Nguyệt vận nội lực, chậm rãi truyền âm nói với những người khác.
Nếu là yêu thú khác, bọn họ còn có năng lực và tự tin đánh một trận, nhưng đây là Thượng Cổ Thần thú, được pháp tắc vũ trụ bảo hộ, bọn họ không có bất kỳ phần thắng nào.
Gã đen sì này vừa xuất hiện, liền mang theo lực áp bách khó tả, lại thêm lời của Lãnh Nguyệt, đám người vừa nãy còn đang do dự, giờ đều gắng sức bơi về phía trước.
Chỉ là, trời không chiều lòng người, lão Trần tuổi đã cao, tay chân không còn lanh lẹ, nhưng trong cái bao trên lưng hắn lại có rất nhiều đồ vật lỉnh kỉnh kêu leng keng, lúc lặn xuống nước hắn không nỡ vứt đi, bây giờ bị thấm nước, trực tiếp vang lên tiếng.
Nghe thấy tiếng vang, cả đám người đồng loạt nhìn về phía lão Trần.
Trần Tiểu Bạch thấy mọi người đều đang nhìn gia gia mình, lúc này liền giúp lão Trần cởi cái bao trên người xuống, ném vào trong nước.
Nhưng động tác của Trần Tiểu Bạch hiển nhiên hơi chậm một chút, con Hủy kia đã nghe được động tĩnh bên phía Tần Lãng bọn họ, nó nhạy bén nhìn qua, hung ý trong mắt không thể che giấu.
Tần Lãng chỉ cảm thấy mình như bị ma quỷ nào đó theo dõi, một sự run rẩy truyền đến từ sâu trong linh hồn.
“Đối đầu trực diện không phải biện pháp, chúng ta chia nhau ra, mỗi người một ngả chạy trốn, đừng để bị tên này diệt gọn!” Vào thời khắc mấu chốt, giọng nói bình tĩnh của Lãnh Nguyệt vang lên đúng lúc.
Nghe thấy giọng Lãnh Nguyệt, mọi người lúc này mới như tìm được chủ tâm cốt, thoáng khôi phục lại một chút sức lực.
Sau đó, khát vọng sống sót khiến bọn họ đột nhiên bộc phát ra sức lực chưa từng có, hướng về mấy phương hướng khác nhau mà bỏ chạy.
Đúng lúc này, con Hủy kia đột nhiên phát động công kích, thân thể khổng lồ xoay chuyển, móng vuốt sắc bén lóe hàn quang lạnh lẽo, há cái miệng to như chậu máu táp về phía Tiểu Thúy đang ở gần nó nhất.
Một luồng mùi máu tanh nồng nặc phả vào mặt, xộc tới khiến đám người liên tục lùi về sau.
Đám người bị mùi hôi thối bất ngờ xộc tới làm cho đầu óc choáng váng, nhất thời có chút không biết phải làm sao.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người trấn tĩnh lại, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, cùng Hủy Yêu Thú triển khai giao tranh kịch liệt.
Lãnh Nguyệt dẫn đầu rút ra nhuyễn tiên quấn quanh eo, vung về phía mắt trái của Hủy Yêu Thú.
Con Hủy Yêu Thú này có một cặp mắt to sáng ngời hữu thần như chuông đồng, ánh mắt trong veo, tĩnh lặng không gợn sóng như giếng cổ.
Hủy Yêu Thú bình thường quý nhất đôi mắt của mình, lúc này bị một roi này của Lãnh Nguyệt kích động nổi giận đùng đùng, nó lập tức bỏ qua Tiểu Thúy, quay đầu lao về phía Lãnh Nguyệt.
Tần Lãng nhìn thấy, lập tức lao lên chắn trước mặt Lãnh Nguyệt, ai ngờ lại bị Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng đẩy ra.
“Ngươi làm cái quái gì vậy?” Lãnh Nguyệt lạnh lùng buông một câu, một giây sau, roi trong tay nàng múa lên một đường hoa mỹ, quất thẳng vào mặt mày Hủy Yêu Thú.
Lần này, Lãnh Nguyệt dùng toàn lực, tốc độ cực nhanh, Hủy Yêu Thú không thể né tránh, roi của Lãnh Nguyệt có mang móc câu, một roi này đã quất trúng mắt Hủy Yêu Thú tóe máu, cũng triệt để chọc giận nó.
Chỉ thấy Hủy Yêu Thú gầm lên một tiếng, trong nháy mắt, toàn bộ dòng sông cũng bắt đầu rung chuyển, mà đám người Lãnh Nguyệt bọn họ ở trước mặt Hủy Yêu Thú, tựa như một đống thịt viên lăn về phía cái miệng lớn như chậu máu đang há ra của nó.
“Chết tiệt, mẹ nó chứ, chẳng lẽ chúng ta cứ chết như vậy sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận