Thần Hồn Đan Đế

Chương 620: Thần khoáng thạch

"Trước đây ta vào trận cuồng bạo phong nhận đã từng đại chiến một trận với con hung thú tuyệt thế kia, nếu không phải ta bị thương trong người, dù không thể đánh bại nó, nhưng vẫn có cơ hội thoát khỏi mê tung cấm hải để bảo toàn tính mạng!" Nam Cung Ngạo Thiên nói.
Tần Lãng mắt sáng lên.
Thực lực của Nam Cung Ngạo Thiên chắc chắn mạnh hơn Mục Dương, nếu dùng Sinh Mệnh Chi Quả khôi phục sinh cơ và vết thương cho hắn, chẳng phải hai người bọn họ có thể nhanh chóng rời khỏi mê tung cấm hải sao?
"Nam Cung tiền bối, ta ở đây còn có một ít mảnh vỡ thần mỏ, chắc hẳn có ích cho việc luyện thể chữa trị thân thể của ngài!" Tần Lãng đưa thẳng một chiếc nhẫn trữ vật chứa mảnh vỡ thần mỏ đến trước mặt Nam Cung Ngạo Thiên.
Sinh Mệnh Chi Quả có thể khôi phục sinh cơ cho Nam Cung Ngạo Thiên, nhưng thân thể ông bị thương nghiêm trọng sau nhiều năm ở trong trận phong nhận, tài nguyên tốt nhất để chữa trị thân thể vẫn là mảnh vỡ thần mỏ. Nam Cung Ngạo Thiên sớm khôi phục, bọn họ có thể sớm rời khỏi mê tung cấm hải!
"Trạng thái thân thể ta cực kỳ tồi tệ, hơn nữa do hai nhục thân dung hợp lại với nhau nên số lượng mảnh vỡ thần mỏ cần để khôi phục không hề nhỏ, ít nhất cần mười mấy vạn mảnh!" Nam Cung Ngạo Thiên chậm rãi lắc đầu, ông thấy, Tần Lãng mới vào mê tung cấm hải không bao lâu, có được vài trăm mảnh vỡ thần mỏ đã là cực hạn, đối với việc chữa trị nhục thể của ông hoàn toàn chỉ như hạt cát trong sa mạc!
Nhưng khi Nam Cung Ngạo Thiên dùng thần thức dò vào trong nhẫn trữ vật, thấy bên trong mảnh vỡ thần mỏ chất đống như núi nhỏ, cả người ông trực tiếp đờ đẫn!
Mảnh vỡ thần mỏ trong chiếc nhẫn trữ vật này quá nhiều, ít nhất phải gần một triệu mảnh! Nam Cung Ngạo Thiên không ngờ Tần Lãng lại có nhiều mảnh vỡ thần mỏ đến vậy!
"Số mảnh vỡ thần mỏ này là Mục Dương đưa cho ngươi làm thù lao sao?" Nam Cung Ngạo Thiên hỏi, Mục Dương vừa bị chém giết, Tần Lãng vẫn chưa lấy nhẫn trữ vật của hắn, hiển nhiên chiếc nhẫn trữ vật này là của Tần Lãng mang theo.
Nhưng rất nhanh Nam Cung Ngạo Thiên đã bác bỏ suy đoán của mình, với hành vi tiểu nhân của Mục Dương, cho dù Tần Lãng có ơn cứu mạng hắn cũng tuyệt đối không nỡ bỏ ra nhiều mảnh vỡ thần mỏ như vậy để trả ơn! Vậy thì đáp án kia đã rất rõ ràng – “Nhiều mảnh vỡ thần mỏ như vậy đều là… ngươi đào được?” Dù đã đoán được khả năng này, nhưng khi nghe chính miệng Tần Lãng nói ra, Nam Cung Ngạo Thiên vẫn có chút không dám tin.
“Ừm. Ta đào được ở một khu mỏ.” Tần Lãng gật đầu thừa nhận.
"Vậy mà thật sự là…" Nam Cung Ngạo Thiên không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Đây là gần một triệu mảnh vỡ thần mỏ! Một võ giả mới vào mê tung cấm hải chưa tới nửa năm căn bản không thể làm được điều này!
"Vừa nãy ngươi nói đào được nhiều mảnh vỡ thần mỏ như vậy từ một khu mỏ?" Nhớ lại lời Tần Lãng vừa nói, Nam Cung Ngạo Thiên kinh ngạc hỏi.
Nam Cung Ngạo Thiên từng làm Hải Chủ, ông rõ nhất, sau nhiều năm khai thác, mảnh vỡ thần mỏ trong các khu mỏ càng ngày càng ít, độ khó khai thác càng lúc càng lớn, dù ông và Mục Dương là cường giả Võ Hoàng cũng không thể nào khai thác được nhiều mảnh vỡ thần mỏ như vậy! Vậy mà Tần Lãng chỉ là Võ Tông cảnh giới thực lực lại làm được bằng cách nào?
“Là thế này, thần trí của ta mạnh hơn võ giả bình thường một chút, nên phạm vi dò xét được rộng hơn, do đó có thể đào được nhiều mảnh vỡ thần mỏ.” Thấy Nam Cung Ngạo Thiên nghi hoặc, Tần Lãng mở miệng trả lời.
“Thần thức của ngươi ở mê tung cấm hải có thể dò xét được bao xa?” Nam Cung Ngạo Thiên mắt sáng lên, hỏi. Việc Tần Lãng đào được nhiều mảnh vỡ thần mỏ như vậy không phải là do mạnh hơn người thường một chút là có thể làm được!
“Đại khái khoảng một trăm mét.” Tần Lãng đáp. Thực ra, bây giờ hắn có thể dò xét đến khoảng cách một trăm năm mươi mét, vì an toàn nên hắn nói một con số tương đối thấp.
"Một trăm mét!" Nghe Tần Lãng trả lời, Nam Cung Ngạo Thiên hít vào một ngụm khí lạnh! Với tu vi Võ Hoàng cảnh giới của ông, phạm vi dò xét được cũng chỉ khoảng năm sáu mươi mét, vậy mà Tần Lãng có thể dò xét được đến một trăm mét, gần như gấp đôi ông, đúng là quá nghịch thiên! Nếu ông biết phạm vi Tần Lãng có thể dò xét không chỉ có một trăm mét thì biểu hiện trên mặt còn đặc sắc hơn nữa!
"Không hổ là con trai của Thanh Thanh nhi, quả nhiên không tầm thường! Xem ra ta Nam Cung Ngạo Thiên thực sự đã già rồi!" Ngượng ngùng lắc đầu, so với Tần Lãng, lúc này Nam Cung Ngạo Thiên thật sự có cảm giác cả đời sống hoài sống phí!
“Nam Cung tiền bối, ngài tranh thủ dùng số mảnh vỡ thần mỏ này để chữa trị thương thế đi, như vậy chúng ta có thể sớm rời khỏi đây, cứu Vân nhi từ tay tên khốn Nam Cung Chính Tề kia!” Tần Lãng nói.
“Vân nhi nhất định phải cứu, nhưng chuyện chữa thương của ta cũng không vội!” Ngoài dự đoán của Tần Lãng, Nam Cung Ngạo Thiên lại trực tiếp từ chối đề nghị của hắn.
"Vì sao?" Tần Lãng cau mày, vô thức hỏi.
"Ngươi có biết vì sao trận phong nhận ở đây có cường độ thấp nhất không?" Nam Cung Ngạo Thiên không trả lời câu hỏi của Tần Lãng mà lại hỏi ngược lại.
Thấy Tần Lãng mờ mịt lắc đầu, Nam Cung Ngạo Thiên mới chậm rãi mở miệng, gằn từng chữ: “Vì ở dưới mặt đất chỗ chúng ta đứng có thần khoáng thạch còn thần kỳ và hiệu quả hơn cả mảnh vỡ thần mỏ! Chính những thần khoáng thạch này đã tỏa ra khí tức mạnh mẽ, làm tiêu tan phần lớn cuồng bạo phong nhận!” "Thần khoáng thạch là gì?" Tần Lãng giật mình hỏi. Khí tức tỏa ra đã có thể chống cự được cuồng bạo phong nhận, vậy thần khoáng thạch này cũng quá mạnh mẽ đi?
"Thần khoáng thạch cũng là thần thạch luyện thể, theo ta quan sát, những mảnh vỡ thần mỏ khai thác từ các khu mỏ kia hoàn toàn chỉ là phế liệu do thần khoáng thạch hao tổn cùng phong nhận mà ra!” Nam Cung Ngạo Thiên giải thích.
"Cái gì!" Tần Lãng càng thêm kinh động! Hiệu quả luyện thể của mảnh vỡ thần mỏ đã đủ nghịch thiên, vậy mà nó chỉ là phế liệu bỏ đi của thần khoáng thạch, vậy thần khoáng thạch sẽ là thứ nghịch thiên đến mức nào? Tần Lãng đơn giản không dám tưởng tượng!
“Trước đây ta đại chiến với hung thú tuyệt thế rồi trốn ở đây, phát hiện ra bí mật này. Trận chiến đó ta bị thương nặng, nhờ cơ duyên xảo hợp đào được một viên thần khoáng thạch nên mới miễn cưỡng sống sót, kéo dài hơi tàn đến bây giờ.” Nam Cung Ngạo Thiên nói.
"Cái gì! Một viên thần khoáng thạch mà có thể giúp ngài sống sót mấy trăm năm!" Tần Lãng đầy vẻ kinh ngạc, hiệu quả này cũng quá mạnh mẽ? Có thể dùng thần khoáng thạch để luyện thể, hiệu quả sẽ ít nhất là gấp trăm lần so với dùng mảnh vỡ thần mỏ trước đây!
"Không sai! Đây là cơ duyên lớn đối với cả hai chúng ta! Nếu chúng ta tìm được thần khoáng thạch để luyện thể ở đây, cường độ thân thể nhất định sẽ tăng nhanh chóng, cơ hội thoát khỏi mê tung cấm hải từ tay hung thú tuyệt thế kia cũng sẽ tăng lên rất nhiều!” Nam Cung Chính Tề gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ mong đợi! Thần thức của Tần Lãng lại còn mạnh hơn ông, hợp lực của cả hai người bọn họ, có lẽ có cơ hội đào được thần khoáng thạch!
Lúc này trong lòng Tần Lãng cũng vô cùng nóng bỏng!
“Cẩn thận dùng thần thức dò xét dưới chân, ngươi trái ta phải, chia nhau hành động!” Theo tiếng của Nam Cung Ngạo Thiên vừa dứt, Tần Lãng lập tức kéo dài thần thức về phía dưới chân!
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận