Thần Hồn Đan Đế

Chương 125: Dùng Đăng Thiên Thê đập bể hắn mặt

"Chương 125: Dùng Đăng Thiên Thê đập bể mặt hắn""Là ngươi dùng Xích Viêm Địa Hỏa giết đệ đệ ta?" Người thanh niên võ giả vừa đến tràn đầy vẻ giận dữ trong mắt. Hai anh em họ được tôn vinh là song tử tinh thiên tài xuất sắc nhất của Phần Thiên Tông trong mấy trăm năm qua. Tuổi còn trẻ đã đạt tới đỉnh phong Võ Sư Cửu Trọng, thực lực còn mạnh hơn rất nhiều Chấp Sự của tông môn, tương lai tiền đồ chắc chắn vô lượng, trở thành Võ Vương chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay! Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng kỳ tài ngút trời như đệ đệ lại ngã xuống! Hơn nữa, còn bị một tên sâu kiến chỉ là Võ Sĩ đánh giết! Đệ đệ chết quá oan uổng! Mặc dù đối phương dung hợp Xích Viêm Địa Hỏa, thực lực chênh lệch lớn như vậy so với đệ đệ, căn bản không thể dùng Xích Viêm Địa Hỏa đánh trúng đệ đệ. Vì vậy, chắc chắn là đối phương đã dùng âm mưu quỷ kế đánh lén đệ đệ, lúc đó mới có thể giết được hắn! "Đã ngươi đều biết còn hỏi ta làm gì?" Tần Lãng im lặng bĩu môi, chuyện đã rõ còn cần gì phải hỏi. "Được, ngươi có gan lắm! Hôm nay ta sẽ giết ngươi để báo thù cho đệ đệ!" "Lạc Diệp trảm!" Một chưởng đao lại một chưởng đao liên tục không ngừng tung ra. Trong một giây ngắn ngủi, người thanh niên võ giả đã liên tục chém ra mười hai chưởng đao Linh Lực, bao phủ toàn thân yếu điểm của Tần Lãng, gào thét xông tới! Thấy rõ tình hình nguy hiểm trước mắt, Tần Lãng lập tức lấy Vạn Niên Hàn Băng giường ngọc từ trong nhẫn trữ vật ra, chắn trước người! "Keng! Keng! Keng! Rắc..." Mười hai chưởng đao mạnh mẽ toàn bộ chém vào Vạn Niên Hàn Băng giường ngọc, không hề gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Tần Lãng! "Hừ, quả nhiên là hạng người giảo hoạt, chỉ biết dựa vào ngoại vật!" Hừ lạnh một tiếng, thân hình người thanh niên võ giả đột nhiên biến mất, không thấy bóng dáng. Ngay sau đó, hắn trực tiếp xuất hiện ở phía sau, nắm đấm nắm chặt, ánh lên Linh Lực nồng đậm, bất ngờ đánh ra! "Nhanh quá! Căn bản không thể trốn! Xích Viêm Địa Hỏa cũng không kịp dùng!" Tần Lãng cau mày. Tốc độ đối phương quá nhanh. Dù bản thân đã mở Mắt Đen Vòng Võ Hồn, có thể thấy được động tác của đối phương, nhưng thân thể lại không theo kịp tiết tấu, không phản ứng được! Băng Bạo Phù chỉ còn 1 viên, đã dùng mất rồi, giờ phải làm sao! "Dùng Đăng Thiên Thê hung hăng đập bể mặt hắn!" Ngay lúc Tần Lãng đang suy tính cách đối phó, trong đầu bỗng nhiên vang lên một giọng nói mỹ diệu, mềm mại đến mức khiến người ta tê dại cả xương cốt. "Tiếu Tiếu Yêu Nữ!" Nghe thấy giọng nói này, Tần Lãng giật mình. Không phải Tiếu Tiếu Yêu Nữ đã đi rồi sao, hơn nữa Đăng Thiên Thê không phải là bị nàng cướp đi rồi sao? "Tiểu đệ đệ có phải là đột nhiên nghe thấy giọng tỷ tỷ mà mê mẩn, mất hồn mất vía nên mới ngây người ra đó không? Nhanh dùng Đăng Thiên Thê đập bể mặt hắn!" Theo tiếng của Tiếu Tiếu vừa dứt, Tần Lãng bỗng nhiên phát hiện Đăng Thiên Thê vốn đã bị Tiếu Tiếu lấy đi giờ phút này lại đang ở trong nhẫn trữ vật của mình! Không có thời gian nghĩ đến rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Tần Lãng trực tiếp lấy Đăng Thiên Thê ra, quay tay vung mạnh về phía người thanh niên võ giả! "Bành!" Người thanh niên võ giả còn chưa đánh tới Tần Lãng, đã bị Tần Lãng dùng Đăng Thiên Thê quất mạnh vào mặt! "Bành!" Đầu của người thanh niên võ giả bị đập mạnh đến mức cắm xuống đất, óc trắng văng tung tóe! Đăng Thiên Thê dù sao cũng là Tiên Khí, dù chỉ là Tiên Khí bị hư hại thì cũng không phải là Võ Sư có thể chống đỡ! "Mẹ nó cái đồ chơi bậc thang... cái thang?" Trước khi chết, người thanh niên võ giả có chút mơ màng, không ngờ mình bị đánh cho thảm hại như vậy mà vũ khí lại là một cái thang rách tả tơi! Thiêu rụi xác của người thanh niên võ giả xong, Tần Lãng vội trở về thông đạo, một mặt nhanh chóng chạy đi, một mặt cố gắng liên lạc với Yêu Nữ Tiếu Tiếu: "Ách... kia... Tiếu Tiếu ngươi còn ở đó sao?" "Gọi tỷ tỷ!" "Ách, Đăng Thiên Thê không phải đã bị ngươi mang đi sao, sao lại ở chỗ ta? Còn nữa, sao ngươi biết ta gặp nguy hiểm?" Tần Lãng nghi hoặc đầy mặt. "Ta mang Đăng Thiên Thê đi là để cho đám ngụy quân tử Phong Vân Tông kia thấy, như vậy bọn chúng sẽ không nghĩ là Đăng Thiên Thê đang ở trong tay ngươi, ép buộc ngươi phải giao ra Đăng Thiên Thê nữa. Về phần tại sao tỷ tỷ biết ngươi gặp nguy hiểm thì là vì tỷ tỷ quan tâm ngươi nha!" Giọng nói mềm mại, dễ nghe của Tiếu Tiếu lại truyền đến, khiến Tần Lãng như vừa thấy lại người nữ tử tuyệt sắc khuynh thành. Tần Lãng đoán rằng, hẳn là do tác dụng của khế ước thần hồn, cho nên khi chính mình gặp nguy hiểm đến tính mạng, Tiếu Tiếu mới có thể cảm ứng được. "Tần Đan Sư!" Ngay lúc Tần Lãng đang suy nghĩ, từ xa Tiểu Lạt Tiêu nhìn thấy hắn, hai mắt sáng lên, vội vàng vẫy tay chào hỏi. Tần Đan Sư đã trở về nhanh như vậy, chẳng lẽ hắn đã dung hợp được Xích Viêm Địa Hỏa rồi? "Đi thôi, chúng ta trở về giết Địch Thế Kiệt, diệt trừ đám dong binh Dã Lang!" Sau khi có được Xích Viêm Địa Hỏa, thực lực đột nhiên tăng mạnh, Tần Lãng hận không thể lập tức trở về sơn trại Thiết Huyết dong binh đoàn, cứu Vân nhi! "Thiếu gia nếu ngươi không đi, ta liền tự sát trước mặt ngươi!" "Thiếu gia, ngươi vì Vân nhi làm nhiều như vậy, hôm nay hãy để Vân nhi vì ngươi nỗ lực một lần!" Nhớ lại lời nói của Vân nhi khi giúp mình ngăn cản kẻ địch, còn có vẻ mặt xinh đẹp kiên quyết dứt khoát, Tần Lãng chậm rãi nắm chặt song quyền! Vân nhi tuyệt đối không được xảy ra chuyện! Vân nhi đợi ta! Đi theo sau lưng Tần Lãng, Tiểu Lạt Tiêu mặt mày tràn đầy vẻ khó tin. Mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà Tần Đan Sư đã có thực lực phản sát trở về? Dù hắn có dung hợp Xích Viêm Địa Hỏa cũng không làm được a? Bất quá, Tiểu Lạt Tiêu vẫn là bám sát theo Tần Lãng, bởi vì tin Tần Lãng chưa bao giờ nói khoác, chỉ cần hắn đã nói ra thì nhất định có thể làm được! Bên ngoài sơn trại Thiết Huyết dong binh đoàn. Tần Lãng và Tiểu Lạt Tiêu sóng vai đi đến, dừng lại bên ngoài cửa lớn của sơn trại. "Tiếu thúc!" Thấy trên cửa chính treo cao thủ cấp, Tiểu Lạt Tiêu sợ hãi kêu lên một tiếng, thân thể có chút mềm nhũn. Tiếu Nhân Hùng làm người tuy có phần cứng nhắc, nhưng tính cách lại chính trực, ghét ác như thù, Tiểu Lạt Tiêu vẫn luôn rất kính nể ông. Không ngờ mới có mấy ngày, mà Tiếu thúc lại đã cách mình ngàn trùng âm dương! Tiểu Lạt Tiêu càng thêm lo lắng trong lòng, Tiếu thúc bị giết rồi, chẳng lẽ phụ mẫu của mình cũng lành ít dữ nhiều! Ngẩng đầu nhìn cái đầu không nhắm mắt của Tiếu Nhân Hùng, trong mắt Tần Lãng lóe lên một vòng hàn quang: "Địch Thế Kiệt, cút ra đây chịu chết!" Tiếng hô lớn như sấm rền, đinh tai nhức óc vang vọng bên tai mọi người! "Kẻ nào ở đó hô to gọi nhỏ? Tên đoàn trưởng Thiết Huyết dong binh đoàn của chúng ta mà cũng để cho ngươi gọi?" Cửa lớn sơn trại mở ra, một tiểu đội dong binh chạy đến xếp thành một hàng, người dẫn đội đứng đầu là một dong binh vạm vỡ, người vừa lên tiếng chính là hắn! Tiểu Lạt Tiêu nhận ra người này, tên là Hoàng Phủ Long, là một con chó săn bên cạnh Địch Thế Kiệt! "Ta nhổ vào, Địch Thế Kiệt lấy oán trả ơn, âm hiểm hèn hạ, việc ác bất tận. Hắn loại người này căn bản không xứng làm Đoàn trưởng Thiết Huyết dong binh đoàn!" Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Lạt Tiêu đầy tức giận nói. "Ha ha, ta tưởng là ai, thì ra là Tiểu Lạt Tiêu a! Lần trước để cho ngươi trốn thoát, không ngờ hôm nay ngươi lại tự mình đến cửa! Vừa hay bắt ngươi để ta đi tranh công với Đoàn Trưởng!" Hoàng Phủ Long nắm tay bóp răng rắc, hài hước nhìn về phía Tiểu Lạt Tiêu. "Cút ngay! Chó ngoan không cản đường, ta muốn giết là Địch Thế Kiệt!" Đúng lúc này, Tần Lãng bên cạnh Tiểu Lạt Tiêu chậm rãi mở miệng, giọng nói vô cùng lạnh lẽo. Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!! Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!! Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận