Thần Hồn Đan Đế

Chương 1169: Đã chậm

Chương 1169: Đã muộn Tần Lãng và Phương Hồi hợp tác là dựa trên lợi ích của cả hai bên, một khi lợi ích phát sinh xung đột, hợp tác sẽ hoàn toàn tan rã, Phương Hồi không chút do dự lựa chọn g·iết Tần Lãng!
Nếu như Phương Hồi không tàn nhẫn như vậy, nể tình hắn có công giúp tìm ra Cô Xạ Nữ Đế, Tần Lãng có lẽ sẽ cân nhắc tha cho Phương Hồi một m·ạ·n·g.
Nhưng rõ ràng Phương Hồi căn bản không có ý định hạ thủ lưu tình, Tần Lãng sao lại có lòng dạ đàn bà, tha cho Phương Hồi?
Về phần g·iết Phương Hồi xong sẽ đắc tội Tuyết Thánh Đế Quốc thì sao?
Từ đầu đến cuối, Tần Lãng chưa từng coi uy h·iếp của Tuyết Thánh Đế Quốc ra gì!
"Hừ! Trên người Tam hoàng tử điện hạ có mật ấn của hoàng thất Tuyết Thánh Đế Quốc ta, từ lúc ngươi g·iết hắn thì nhất định cả đời sẽ bị cường giả Tuyết Thánh Đế Quốc ta t·ruy s·á·t, không c·hết không thôi!"
Hoàng quản gia nhìn Phương Hồi từ nhỏ đến lớn, coi như con ruột, Phương Hồi bị g·iết khiến hắn đau khổ còn hơn cả trực tiếp g·iết hắn, khuôn mặt mo đầy vẻ dữ tợn, răng cắn ken két, trên đỉnh đầu xuất hiện một cái đỉnh lớn ba chân hai tai.
"Ông!"
Hoàng quản gia đột nhiên ném mạnh hai tay, đỉnh ba chân hai tai rung động kịch l·i·ệ·t, phát ra âm thanh chói tai xoay tròn nhanh chóng ép về phía Tiếu Tiếu.
Đỉnh ba chân hai tai chính là pháp bảo bản m·ệ·n·h mà Hoàng quản gia ngưng luyện mấy chục vạn năm, uy lực vô cùng cường đại, là chiêu s·á·t thủ của Hoàng quản gia khi đối địch, đã từng dùng nó đ·á·nh c·hết vô số cường địch, số Võ Đế cường giả c·hết dưới đỉnh ba chân hai tai có hơn trăm người, thậm chí có mấy người là Võ Đế ngũ trọng!
Giờ phút này, Hoàng quản gia xuất thủ không hề nương tay chút nào, trực tiếp tế ra pháp bảo bản m·ệ·n·h, điên cuồng t·ấ·n c·ô·ng Tiếu Tiếu, ý đồ phá vòng vây của Tiếu Tiếu, g·iết Tần Lãng!
"Muốn liều m·ạ·n·g với ta? Cái đỉnh lớn này nhìn thì khí thế ngút trời, nhưng căn bản vẫn không đủ!"
Tiếu Tiếu lắc đầu cười một tiếng, ngọc thủ khẽ vẫy, nhuyễn tiên trong tay giống như một con rắn nhỏ linh hoạt, xé gió, hung hăng va vào đỉnh ba chân hai tai!
"Phanh!"
Đại đỉnh với khí thế mênh mông vậy mà lại bị nhuyễn tiên đ·á·nh x·u·y·ê·n, xuất hiện một lỗ thủng lớn bằng ngón tay cái.
"Răng rắc!"
Trong ánh mắt không thể tin của Hoàng quản gia, vết nứt như m·ạ·ng nhện lan nhanh trên đại đỉnh, sau đó phát ra âm thanh lanh lảnh, ầm vang vỡ vụn!
"Phốc!"
Pháp bảo bản m·ệ·n·h bị hủy, một cơn đau nhói từ thức hải truyền đến, Hoàng quản gia đau đầu muốn nứt, trong m·iệ·n·g trực tiếp phun ra một ngụm m·á·u tươi lớn.
Hoàng quản gia không sao ngờ được pháp bảo bản m·ệ·n·h mình ngưng luyện mấy chục vạn năm, ngay cả một đòn của Tiếu Tiếu cũng không đỡ nổi!
"Vút!"
Sau khi p·h·á hủy đỉnh ba chân hai tai, tốc độ của nhuyễn tiên không hề giảm, như đ·ộ·c xà phun tín, bắn thẳng vào mi tâm Hoàng quản gia.
Đau đầu muốn nứt, Hoàng quản gia chỉ kịp hoa mắt, vừa mới phản ứng lại, mi tâm đã bị nhuyễn tiên x·u·y·ê·n thủng, m·á·u tươi từ mi tâm phun ra, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
"Hoàng quản gia lại bị yêu nữ Tiếu Tiếu m·i·ể·u s·á·t!"
Trận chiến kết thúc quá nhanh, mấy tên tinh anh Tuyết Thánh Đế Quốc đang chuẩn bị phối hợp với Hoàng quản gia vây c·ô·ng Tiếu Tiếu không nhịn được khóe miệng co giật dữ dội, từ ánh mắt của nhau nhìn thấy vẻ kiêng kỵ, rồi không hẹn mà cùng bỏ chạy tán loạn!
Tam hoàng tử Phương Hồi bị g·iết, Ngô tướng quân Võ Đế tứ trọng bị Tần Lãng g·iết, Hoàng quản gia Võ Đế tứ trọng lại bị Tiếu Tiếu m·i·ể·u s·á·t, bọn hắn tự biết với thực lực của bọn hắn căn bản không phải đối thủ của Tần Lãng và những người khác, chuồn khỏi đây mới là lựa chọn khôn ngoan nhất.
"Muốn chạy trốn?"
Tiếu Tiếu khóe miệng vẽ ra một vòng cung, khuôn mặt quyến rũ lộ ra nụ cười tà, ngọc thủ vung lên, hắc vụ vô tận lấy nàng làm trung tâm nhanh chóng lan ra bốn phía, trực tiếp bao phủ thân ảnh của mấy tên tinh anh Tuyết Thánh Đế Quốc.
"Vút!"
Chân ngọc khẽ chạm mặt đất, thân hình Tiếu Tiếu thoắt ẩn thoắt hiện xông vào chỗ sâu trong hắc vụ, mấy tiếng kêu t·h·ả·m t·h·iế·t liên tiếp truyền ra, theo hắc vụ tan đi, có thể nhìn thấy mấy tên tinh anh Tuyết Thánh Đế Quốc ngã trong vũng m·á·u, tất cả đều bị g·iết c·hết!
Toàn bộ trận chiến diễn ra cực nhanh, trước sau chưa đầy một phút đã kết thúc.
Tiếu Tiếu và Long Phi đồng thời cất bước đi về phía Tần Lãng.
Gật đầu nhẹ với hai người, Tần Lãng nhìn Cô Xạ Nữ Đế đang đứng quan chiến:
"Cô Xạ Nữ Đế, ngày đó ở t·h·i·ê·n Hoang Đại Lục không thể giữ được ngươi, để ngươi mang theo tâm ma tiến vào đại thế giới, hôm nay Tần Lãng ta nhất định không để bi kịch tái diễn, nhanh chóng chịu trói đi!"
Tần Lãng có được t·h·i·ê·n nhãn thánh hồn, liếc mắt đã thấy tu vi của Cô Xạ Nữ Đế đã cao hơn nhiều so với những gì Phương Hồi nói, bất quá giờ phút này nàng đang bị trọng thương, đây chính là cơ hội tốt nhất để hắn chế phục đối phương, cứu Đường Tâm Nhiên ra!
"Thảo nào từ đầu bản đế đã cảm thấy ngươi quen thuộc, hóa ra ngươi chính là tình lang 'Tần Lãng' mà tiểu ny tử Đường Tâm Nhiên kia luôn miệng nhắc tới."
Vẻ lạnh lùng trên mặt Cô Xạ Nữ Đế biến m·ấ·t, nhìn Tần Lãng, hiếm thấy lộ ra một vẻ rất hứng thú:
"Không ngờ ngươi lại khiến bản đế để mắt tới, chỉ với tu vi Võ Tôn cửu trọng mà có thể tùy tiện g·iết Võ Đế tứ trọng, đúng là Võ Tôn cửu trọng bình thường không có được năng lực như ngươi."
"Hừ! Đừng nhiều lời vô nghĩa, mau chịu trói, đừng ép ta dùng biện pháp mạnh."
Sắc mặt Tần Lãng trầm xuống, không chút nào thương lượng, từng bước ép về phía Cô Xạ Nữ Đế.
Nếu như Cô Xạ Nữ Đế phối hợp, hắn sẽ toàn lực, vẫn có niềm tin chắc chắn tách hồn phách Đường Tâm Nhiên ra khỏi cơ thể Cô Xạ Nữ Đế.
Sau đó lại nghĩ cách tái tạo nhục thân cho Đường Tâm Nhiên, để nàng trùng sinh.
"Ha ha ha, nếu như tám năm trước ngươi đến tìm bản đế có lẽ còn có thể cứu được Đường Tâm Nhiên, bất quá bây giờ thì, chậc chậc, thật đáng tiếc, đã quá muộn!"
Thương hại nhìn Tần Lãng một chút, Cô Xạ Nữ Đế ngửa mặt lên trời cười dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận