Thần Hồn Đan Đế

Chương 2500: thế giới đáy biển

Thương ưng chở bọn họ bay rất lâu, lại đến vùng hải vực trước đó. Không giống với bóng đêm thăm thẳm trước kia, lúc này trời đã sáng, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống mặt biển rộng lớn, cả biển như được dát một lớp kim quang. Thương Ưng bay đến ngay trên mặt biển, thấp thoáng lướt qua mặt nước, nhân lúc thủy triều chưa dao động, mới nghiêng mình đâm xuống nước.
Tần Lãng chỉ cảm thấy mình bị nước va vào, áp lực trên đầu đột ngột tăng, cả khuôn mặt dường như bị áp lực nước hai bên ép vào. Không chỉ Tần Lãng có cảm giác như vậy, Ba Đồ Lỗ cũng thế, dòng nước đập thẳng vào bọn họ, khiến bọn họ nhất thời không nói nên lời. Thương Ưng không vì vậy mà dừng bước, mà lấy tốc độ cực nhanh lao thẳng xuống biển sâu. Thương Ưng chở Vân Hạch đi đầu, bay xa ở phía trước, thuận gió vượt sóng, không gì cản nổi.
Nơi sâu trong đại dương không hề giống Tần Lãng và những người khác nghĩ, chỉ toàn hoang vu, toàn đá cuội nhỏ nhặt, mà cũng có núi cao và rừng rậm như trên đất liền. Có điều núi cao dưới đáy biển bị nước biển quanh năm bào mòn, nên trở nên càng dốc đứng hơn. Thương Ưng quanh năm qua lại giữa biển cả và đất liền, đã sớm quen với sự thay đổi của áp suất nước, vì vậy, dù ở biển sâu, chúng vẫn tự do đi lại như bay lượn trên bầu trời. Tần Lãng quan sát kỹ Thương Ưng, chỉ thấy trên lông vũ của Thương Ưng cũng có vảy màu đỏ giống như vảy mới mọc trên cổ Vân Hạch, những chiếc vảy này dường như có tác dụng tránh nước, giúp Thương Ưng tránh được áp lực trong nước tốt hơn.
Tốc độ của Thương Ưng rất nhanh, gần như xé gió lướt qua thế giới đáy biển, trong nhất thời Tần Lãng cảm giác như mình đang ngồi trên tàu ngắm cảnh dưới đáy biển. Trong chớp nhoáng, Tần Lãng có cảm giác mình trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng. Một chén trà nhỏ sau, Thương Ưng dừng lại trước một tòa gác chuông. Tòa gác chuông này có chút giống thiết kế hiện đại, trên đỉnh gác chuông treo một chiếc đồng hồ lớn, theo ánh mặt trời chiếu rọi mà liên tục chuyển động. Thì ra, ở thế giới đáy biển này, thời gian được tính bằng tần suất khúc xạ ánh sáng.
“Tiểu quai quai, sao ngươi không đi?” Thấy Thương Ưng không đi, Vân Hạch ôm lấy cổ Thương Ưng, ghé vào tai hắn nói nhỏ. Thương Ưng nghe lời Vân Hạch, lúc này dừng bước, nhìn Vân Hạch một cái thật sâu, sau đó mới ồm ồm nói: “Khó đấy.” Vân Hạch nghe vậy có chút kinh ngạc nói: “Khó gì chứ? Không phải vẫn đi rất tốt sao?” Thương Ưng chở Tần Lãng bay đến nghe vậy liền bổ sung: “Gác chuông chỉ hướng mười hai, có nhân vật lớn ra vào, những người như chúng ta phải tránh sang một bên, không thể vượt giới, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.” Thương Ưng của Ba Đồ Lỗ bay chậm nhất, lúc này mới vội vàng tiến lên. Ba Đồ Lỗ vội hỏi: “Vậy phải làm sao? Chúng ta nên đi đường nào?”
Ba Đồ Lỗ có chút tiếc nuối, nếu như cứ đi theo mấy con Thương Ưng này phi hành dưới đáy biển, vậy thì có lẽ hắn có thể tiếp xúc được với yêu tổ, nếu như bây giờ bị đưa quay lại, muốn vào lại có thể thấy khó khăn! Thương Ưng dẫn đầu thấy Ba Đồ Lỗ có chút nôn nóng, liền an ủi: “Không sao đâu, đợi thêm nửa ngày chúng ta có thể đi qua, bây giờ cứ đến chỗ của chúng ta đợi một chút, tiện thể thăm thú luôn, việc này sẽ có ích cho con đường phía sau, các ngươi cũng đâu chỉ du ngoạn một vòng ở dưới biển này thôi chứ?”
Chưa đợi Ba Đồ Lỗ lên tiếng, Tần Lãng đã nói: “Vậy thì tốt quá, cám ơn các ngươi đã bỏ tâm sức!” Cả nhóm ba người và ba Thương Ưng liền điều chỉnh phương hướng, lúc này mới bay về nơi Thương Ưng dừng chân dưới đáy biển. Để tránh để lại dấu vết, Thương Ưng thay đổi lộ tuyến, bay sâu vào trong rừng rậm. Rừng rậm dưới đáy biển không thể so với rừng rậm xanh tươi tốt trên bờ, mà lộn xộn khác biệt, cấp độ không đồng nhất. Hướng khuất bóng lại càng không có ánh sáng chiếu tới, đen ngòm thăm thẳm không thấy đáy. Thương Ưng bay trong đó, Tần Lãng không hiểu cảm thấy một cơn uể oải kéo đến, vô thức nắm chặt lông vũ trên lưng Thương Ưng, cũng bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Không chỉ Tần Lãng buồn ngủ không gì sánh nổi, ngay cả Ba Đồ Lỗ và Vân Hạch cũng không kìm được ngáp lên, chỉ chốc lát sau cũng ngủ mất. Tần Lãng là một người vô cùng cẩn thận, không có chuyện gì có thể khiến hắn ngủ trong một hoàn cảnh xa lạ. Nhưng lần này, Tần Lãng lại ngủ vô cùng ngon giấc và an tâm. Thậm chí trong mơ, hắn còn mơ thấy mình đang trong lòng mẹ, ngủ ngon lành.
Không lâu sau, Thương Ưng chở bọn họ đến nơi ở của mình, nhẹ nhàng thả bọn họ xuống, ba con Thương Ưng liền lặng lẽ rời đi. Tần Lãng bị một trận gió thổi tỉnh. Tỉnh lại trong nháy mắt, Tần Lãng hoa mắt chóng mặt, khi vừa mở mắt ra, cả người run lên một hồi. Chỉ thấy vị trí của bọn họ là trên một vách núi cheo leo, xung quanh không có bất kỳ vật gì che chắn, ba người bọn họ nằm trên một cái nền phẳng nhỏ, trừ mặt tựa vào vách núi thì ba mặt còn lại nhìn xuống đều là vực sâu không đáy. Nói cách khác, nếu như ai trong bọn họ sơ ý ngã xuống, cũng có thể tan xương nát thịt. Nghĩ đến đây, Tần Lãng trong lòng sớm đã hoảng sợ. Hắn không nghĩ ngợi lay Ba Đồ Lỗ và Vân Hạch dậy, rồi đưa tay che chắn họ, đề phòng họ bất cẩn ngã xuống vách núi.
“Ta đây là ở đâu?” Ba Đồ Lỗ từ trong mơ chậm rãi tỉnh lại, nhìn cảnh sắc trước mắt, vẫn còn có chút chưa tỉnh táo. Tần Lãng không nói gì, mà tiếp tục đánh thức Vân Hạch. Vân Hạch dụi mắt ngồi dậy, nhìn khung cảnh xung quanh, không khỏi nhăn nhó mặt mày: “Nơi này sao mà đợi được? Toàn là chỗ dễ rơi xuống! Mấy con Thương Ưng này, đáng ghét!” Vân Hạch tính tình như gió mạnh, miệng nhỏ vừa mở liền đâm thẳng vào tim người khác. Tần Lãng xoa đầu Vân Hạch nói: “Vân Hạch à, ngươi không được như vậy, phải thông cảm cho người khác chứ?” Vân Hạch kiêu ngạo bất tuân nói: “Ta chỉ thông cảm người yêu ta, những người khác chỉ là nô bộc của ta, không xứng!” Tần Lãng bị bộ ngụy biện này của Vân Hạch làm cho kinh hãi, nhưng hắn cũng cảm thấy lời Vân Hạch nói có lý, nên không nói gì thêm. Vân Hạch nghĩ ngợi một chút, liền đưa ngón tay múp míp vào miệng, dùng sức huýt sáo, ngay lập tức ba con Thương Ưng từ xa bay tới, chậm rãi đáp xuống nền bằng.
“Sao lại để chúng ta ở chỗ này? Đây là lễ tiết đón khách của các ngươi sao?” Vân Hạch tuyệt không khách khí, đợi ba con Thương Ưng đáp xuống, liền lên án. Thực ra lúc đầu Thương Ưng làm vậy là muốn cho Vân Hạch một đòn phủ đầu, nhưng nghĩ lại thấy không đúng, nên liền đổi cách nghĩ. Nhưng do bọn họ bay quá nhanh, lúc gần đáp xuống không có chỗ nào khác để đặt chân, nên mới tìm chỗ nền nhỏ này để dừng lại. Nghe thấy bị trách móc, ba con Thương Ưng biết không thể lừa được Vân Hạch nhỏ, con dẫn đầu liền lên tiếng: “Là do ta vừa nãy đi nhầm đường, nên mới đến đây, hy vọng các ngươi thông cảm!” Vân Hạch cũng không khách khí, trực tiếp mở miệng nói: “Cho chúng ta mượn một chút vảy màu đỏ trên lông vũ của các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận