Thần Hồn Đan Đế

Chương 2489: tự quyết

Ba Đồ Lỗ nghe vậy, liền lộ vẻ mặt dữ tợn nói: "Không được, không thể bỏ những thứ đó được, mấy viên đan dược tốt kia là của ta!" Tần Lãng nghe vậy trong lòng cười lạnh, xem ra phân thân này đúng là tham lam gấp gáp, chút thời gian này đã không nhịn nổi. Tần Lãng cố nén xúc động muốn vạch trần bộ mặt thật của Ba Đồ Lỗ này, cười cười nói: "Đó là đương nhiên, chúng ta đi tìm thôi." Tần Lãng vẻ mặt tự nhiên, Ba Đồ Lỗ vội vàng đi tìm đan dược, cũng không hề phát hiện điều gì bất thường. Tần Lãng dẫn tên giả mạo Ba Đồ Lỗ đến vùng ngoại ô, chỉ vào một cái bình nhỏ phía trước nói: "Tiền bối, nhìn kìa, đan dược ở ngay chỗ đó!" Tên giả mạo Ba Đồ Lỗ quả nhiên mắc lừa, hắn gần như dùng cả tay chân lao về phía cái bình đó. Sự việc không nên chậm trễ, Tần Lãng thấy hắn như vậy liền vòng ra sau lưng, một chưởng đánh choáng Ba Đồ Lỗ. Thân thể trước mắt này không biết có phải là thật Ba Đồ Lỗ hay không, nên Tần Lãng cũng không tiện ra tay thật sự làm hắn bị thương. Nghĩ ngợi, Tần Lãng điểm huyệt ngủ của Ba Đồ Lỗ, rồi cõng hắn đến khách sạn gần đó, muốn một gian phòng hạng Giáp, đặt Ba Đồ Lỗ lên giường. Theo ghi chép trong quyển sách nhỏ kia, thực lực của phân thân yêu tộc này có mạnh có yếu, kẻ mạnh đối diện cám dỗ vẫn có thể giữ vững tâm trí, kẻ yếu thì chỉ vài phút là không kiềm chế nổi. Vì thế phân thân này hẳn là do Yêu Tổ phái đến để dò la tin tức, thực lực cũng không mạnh, không đáng sợ, hơn nữa phân thân không có khả năng điều khiển ý chí bản thể trong thời gian dài, lát nữa hắn tỉnh lại phân thân sẽ tự động rời đi. Tần Lãng thu xếp cẩn thận cho Ba Đồ Lỗ xong, lại đến hiệu may Kiều Trang ăn mặc một phen, lúc ra ngoài lần nữa thì trên đường không còn Tần Lãng, mà có thêm một bà lão dáng người đẫy đà, tướng mạo bình thường. Để kiểm chứng xem mình hóa trang có giống thật không, Tần Lãng cố ý đến quán bánh bao bên cạnh mua bánh. "Chủ quán, cho ta ba cái bánh bao." Tần Lãng cố ý bóp giọng bắt chước giọng của bà lão nói. "Được thôi, lão bà bà chờ một lát, ta lấy cho bà ngay." Người bán bánh bao là một tiểu tử trẻ tuổi, thấy khách hàng liền nhiệt tình mời chào. Tần Lãng thấy mình cải trang thành công, liền hài lòng gật gật đầu, cầm bánh bao khập khiễng bước đi. Yêu tộc này vô cùng gian xảo, Yêu Tổ có thể phái phân thân đến tiếp cận hắn, chứng tỏ hành tung của hắn đã bại lộ, Tần Lãng không dám lơ là. Tần Lãng cố ý đổi hướng nhiều lần, đi lòng vòng, xác định rằng người thông minh đến đâu cũng bị hắn làm cho rối trí rồi, lúc này mới tìm đến một y quán lẻn vào. Người trợ lý là một lão đại phu, thấy Tần Lãng tiến đến trong mắt thoáng qua một tia ghét bỏ, ông ta lãnh đạm hỏi một câu: "Ngươi thấy không thoải mái chỗ nào?" Tần Lãng vừa ngồi xuống liền giả bộ sùi bọt mép, sau đó trực tiếp ngã xỉu. Lão đại phu thấy Tần Lãng ngã xuống trước mặt mình cũng không vội cứu, ngược lại rất ghét bỏ, gọi y đồng: "Đem bà lão này nhốt vào căn phòng nhỏ." Y đồng kia đã quen làm chuyện này nên đối với tình huống này không cảm thấy kinh ngạc, nghe lão đại phu gọi liền nhốt Tần Lãng vào một gian phòng kín không kẽ hở. Sau khi y đồng đi rồi Tần Lãng mới tỉnh dậy. Thấy kỹ xảo của mình đã đạt được như ý muốn, Tần Lãng cũng không chậm trễ mà lập tức hành động. Hắn cần một nơi bí mật để bố cục, không nơi nào thích hợp hơn chỗ này. Sau khi tẩy tủy phạt cốt, Tần Lãng đọc hiểu hai trang tàn quyển Vô Tự Thiên Thư trong đầu mình, phát hiện ra phương pháp dẫn Yêu Tổ đến. Phương pháp này cần bố cục trước, nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản, nhưng không được phép có bất kỳ sự quấy nhiễu nào. Nếu giữa chừng bị quấy rầy, Tần Lãng không chỉ bố cục thất bại, mà còn phải nhận phản phệ nghiêm trọng, đến thổ huyết mà chết. Cho nên tuy đây là lần đầu Tần Lãng bố loại cục này, nhưng việc bố cục lần này quan hệ đến toàn cục, chỉ được thành công không được thất bại. Tần Lãng là kiểu người thích thử thách, đối mặt với nhiệm vụ quan trọng thế này, hắn không cảm thấy áp lực mà lại có chút hưng phấn, một sự hưng phấn đến từ trách nhiệm. Theo như những gì giảng trong tàn quyển của Vô Tự Thiên Thư, dùng nước tiểu đồng tử bôi lên người giấy, có thể khiến người giấy sống lại, lớn nhỏ như người thật, thổi thêm tiên khí vào thì sẽ không khác gì người sống. Tần Lãng không nỡ lấy đồng nam đồng nữ thật để hiến tế Yêu Tổ, để rồi dẫn Yêu Tổ ra. Mỗi một đồng nam đồng nữ đều là một gia đình, hiến tế nhiều đồng nam đồng nữ như vậy chẳng khác nào đẩy cả vạn gia đình vào vực sâu, gây nên biến động lớn cho xã hội, điều đó hoàn toàn không có lợi cho tình hình và các động tác sau này của hắn. Xét thấy lần bố cục này không được có bất kỳ sự quấy nhiễu nào, Tần Lãng bày trận pháp xung quanh căn phòng nhỏ, ngăn những người khác tiến vào. Căn phòng nhỏ này ánh sáng rất lờ mờ, trong phòng cũng không có cửa sổ, chỉ có một luồng sáng yếu ớt chiếu qua khe cửa, vì vậy mới không khiến Tần Lãng hoa mắt. Nhưng một môi trường như vậy lại rất thích hợp để hồi sinh người giấy thành đồng nam đồng nữ. Y đồng rất dễ quay lại, mà Ba Đồ Lỗ vẫn còn ở trong dịch quán nên thời gian dành cho Tần Lãng không còn nhiều. Tần Lãng lấy mấy trăm tờ người giấy đồng nam đồng nữ ra, rồi bôi thứ nước tiểu đã chuẩn bị lên người giấy, niệm vài câu tự quyết, đến khi tự quyết lóe lên ánh lục quang thì Tần Lãng mới sử dụng liệt diễm chưởng, lần lượt đẩy tự quyết vào người giấy. Lúc hàng chữ quyết đầu tiên được đẩy vào người giấy thì tay chân của tất cả người giấy đều đầy đặn lên. Tần Lãng thấy thủ pháp đã thành công liền vội vàng tiếp tục. Hắn tiếp tục rót linh lực vào, từ từ rót vào tự quyết, để các chữ quyết đó có lực càng mạnh hơn. Khi các chữ quyết đó đã có lực dồi dào, Tần Lãng lại khởi động tàn quyển của Vô Tự Thiên Thư, năng lượng từ tàn quyển liên tục truyền vào tự quyết. Năng lượng càng lúc càng hội tụ, Tần Lãng chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều thoải mái, còn tự quyết thì dần chuyển từ màu xanh lá ban đầu sang màu nâu đỏ, đến khi chuyển thành màu nâu đỏ thì biến đổi của tự quyết chậm lại, Tần Lãng cũng cảm thấy dần hao tổn sức lực, trên trán lúc nào cũng đầy mồ hôi. Thời khắc này rất quan trọng, Tần Lãng không dám lơ là, dù năng lượng hao phí nhưng Tần Lãng vẫn dồn hết mười phần sức lực vào việc duy trì vận lực của tự quyết. Nhưng thật trùng hợp, ngay vào thời điểm mấu chốt, Tần Lãng chỉ cảm thấy trong lòng một vị tanh nồng xộc lên, Tần Lãng gắng gượng không nổi, phun một ngụm máu tươi vào hai người giấy. Người giấy thấy máu là dấu hiệu cực âm sát, trong lòng Tần Lãng kinh hãi, nhưng sự việc đã đến nước này, không ai có thể dừng lại được nữa. Tần Lãng cũng không thể giải quyết được hai người giấy bị dính máu, chỉ có thể dồn hết khí lực chuyên tâm vào việc nâng cấp tự quyết. Việc nâng cấp tự quyết rất chậm, mà càng lên cao thì càng tốn sức, tự quyết lấp lánh giữa màu nâu đỏ một hồi lâu, Tần Lãng dần cảm thấy đuối sức, nhưng hắn vẫn không dám thả lỏng. Ngay lúc Tần Lãng cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi, tự quyết cuối cùng cũng chậm rãi chuyển sang màu vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận