Thần Hồn Đan Đế

Chương 708: Tiên Phủ truyền thừa

Đúng lúc này —— "Ầm!" Một luồng chấn động dữ dội từ cấm địa của gia tộc bùng phát, một đạo khí tức vô hình phun trào ra ngoài, sau đó một bóng người xinh đẹp lóe lên, từ cửa hang đen ngòm bay vút ra! "Nữ nhi!" Nam Cung Ngạo Thiên mắt sáng rực, trong nháy mắt kích động không thôi. Bóng dáng xinh xắn kia sớm đã hiện lên trong đầu hắn hàng vạn lần, giờ phút này nhìn thấy liền nhận ra ngay người đúng là cô con gái mà hắn luôn nhớ mong. "Phụ thân, con ra rồi." Vân Nhi mặt mày rạng rỡ hớn hở, "Phụ thân, lần này con vào cấm địa của gia tộc mất gần ba tháng, người không phải là luôn canh giữ ở đây đấy chứ?" "Đây không phải là sợ con xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao." Nam Cung Ngạo Thiên cười nói. Thật vất vả mới đoàn tụ cùng con gái, hắn không muốn lần nữa nếm trải cái cảm giác đau đớn xé ruột xé gan khi chia lìa cốt nhục đó. "Phụ thân, thật xin lỗi, là con tùy hứng, khiến người vì con mà lo lắng như vậy." Vân Nhi sống mũi cay cay. "Ra là tốt rồi, ra là tốt rồi." Nam Cung Ngạo Thiên vỗ vỗ vai Vân Nhi, cười nói, "Con ở trong cấm địa của gia tộc những gần ba tháng, vượt xa ghi chép của những tộc nhân trước đó, hẳn là ở bên trong thu được không ít lợi ích đúng không?" Nam Cung Ngạo Thiên có thể cảm nhận được khí thế trên người Vân Nhi rõ ràng mạnh hơn vô số lần so với lúc trước, nhưng điều khiến hắn nghi ngờ là với tu vi cảnh giới Võ Hoàng của mình lại không thể nhìn ra tu vi cụ thể của Vân Nhi hiện tại. "Ở trong đó đợi được một tháng thì con đã đạt tới cực hạn chịu đựng, bảo vật bảo mệnh người đưa cho con cũng tiêu hao hết sạch, con vốn chuẩn bị rời khỏi cấm địa của gia tộc, không ngờ lại bất ngờ gặp phải Yêu Linh cường đại truy sát, không biết ngày đêm chạy trốn sau đó xông nhầm vào một Tiên Phủ, cái này mới tránh được một kiếp, mà còn nhân họa đắc phúc đạt được truyền thừa trong Tiên Phủ, lúc này mới chậm trễ thời gian đi ra." Vân Nhi kể hết mọi chuyện phát sinh ở cấm địa của gia tộc. Dù nàng kể chuyện một cách đơn giản nhẹ nhàng, nhưng khi nghe vào tai Nam Cung Ngạo Thiên thì lại kinh hồn bạt vía, bất kỳ sơ suất nào ở cấm địa gia tộc cũng có thể dẫn đến sinh tử ly biệt. "Không ngờ cấm địa của Nam Cung gia tộc ta lại có bảo địa như Tiên Phủ. Nữ nhi, tu vi của con ngay cả làm cha cũng không nhìn ra, hẳn là có liên quan đến việc con đạt được truyền thừa Tiên Phủ đi, không biết truyền thừa mà con đạt được là gì?" Nam Cung Ngạo Thiên khẽ thở dài một tiếng, nơi này vốn dĩ không phải địa bàn của Nam Cung gia tộc, mà là do tiên tổ của Nam Cung gia tộc phát hiện ra cấm địa này, sau đó mới mua lại mảnh đất này, chiếm làm của riêng, rồi dần dần phát triển thành Nam Cung thế gia lớn mạnh như hiện tại. "Truyền thừa Tiên Phủ liên quan đến trọng đại, lúc đạt được truyền thừa Vân Nhi đã lập lời thề võ đạo, tuyệt đối không được tiết lộ truyền thừa, cho nên xin thứ lỗi cho con không thể nói cho phụ thân biết. Bất quá, con có thể nói cho phụ thân, với tu vi hiện tại của con thì việc xông vào top một trăm người trong cuộc thi đấu tinh anh Thiên Hoang Đại Lục lần này không thành vấn đề!" Vân Nhi cười thần bí, tự tin nói. "Cái gì! Con có lòng tin xâm nhập top một trăm người trong cuộc thi đấu tinh anh Thiên Hoang Đại Lục?" Nam Cung Ngạo Thiên trợn mắt há mồm. Những võ giả xếp hạng thứ hai trăm trên Địa Bảng đều là đỉnh phong Võ Tông cửu trọng, Vân Nhi có lòng tin xâm nhập vào top một trăm người, chẳng phải có nghĩa là thực lực hiện tại của nàng ít nhất đã đạt đến đỉnh phong Võ Tông cửu trọng? Phải biết ba tháng trước khi Vân Nhi tiến vào cấm địa của gia tộc thì mới chỉ có tu vi Võ Tông trung kỳ, mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba tháng liền đạt tới đỉnh phong Võ Tông cửu trọng? Tốc độ tăng tiến thực lực quá nhanh, khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi! "Nữ nhi, chuyện con đạt được truyền thừa cha có thể không hỏi, nhưng mà cha nhất định phải khuyên nhủ con một tiếng, nếu như truyền thừa đó có vấn đề gì, con nhất định phải dừng luyện tập lại, nhớ lấy không được cố chấp." Sau khi chấn động, trên mặt Nam Cung Ngạo Thiên lộ ra một vẻ ngưng trọng, dặn dò Vân Nhi. Việc Vân Nhi tăng vọt thực lực trong một thời gian ngắn như vậy, Nam Cung Ngạo Thiên thực sự rất lo lắng rằng để có thể giúp Tần Lãng trong cuộc thi đấu tinh anh Thiên Hoang Đại Lục lần này mà nàng đã lựa chọn con đường tà đạo nào đó, đi lầm đường lạc lối. "Phụ thân người cứ yên tâm, truyền thừa con đạt được không có bất cứ vấn đề gì, thực lực của con có thể đột nhiên tăng mạnh như vậy, chủ yếu là do tích lũy của bản thân con trong những năm qua." Đôi mắt đẹp của Vân Nhi cong thành hình trăng lưỡi liềm, cười ngọt ngào. "Vậy là tốt rồi." Nam Cung Ngạo Thiên thoải mái gật đầu, "Con về thu xếp một chút, chuẩn bị cùng tộc nhân tham gia thi đấu tinh anh Thiên Hoang Đại Lục cùng nhau lên đường đến Thiên Thành." "Vâng." Vân Nhi gật đầu, đi theo bên cạnh Nam Cung Ngạo Thiên, hai người cùng nhau rời khỏi ngọn núi phía sau của Nam Cung gia tộc. . . . Tây Vực. Đường gia. Đường Tâm Nhiên bị giam trong phòng gần ba tháng, xung quanh có cường giả của gia tộc canh gác, căn bản không có cách nào ra ngoài một bước. Cũng may có thần khoáng thạch luyện thể mà Tần Lãng cho, Đường Tâm Nhiên mới không cảm thấy nhàm chán như vậy, gần như toàn bộ thời gian nàng đều dành cho luyện thể. "Không ngờ Tần Lãng đối tốt với mình như vậy, lại nỡ lòng bỏ ra bảo vật luyện thể quý giá như vậy cho mình." Theo việc luyện thể ngày càng chuyên sâu, Đường Tâm Nhiên càng hiểu rõ thần khoáng thạch trân quý và thần kỳ, trong lòng âm thầm tán thưởng. Giờ phút này nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao ngay cả phụ thân Đường Cảnh Nguyên khi nhìn thấy thần khoáng thạch cũng nảy sinh ý định chiếm làm của riêng! Hiện tại Đường Tâm Nhiên nhìn qua không có gì thay đổi so với ba tháng trước, thậm chí làn da còn trắng nõn, mịn màng hơn rất nhiều, nhưng nàng biết thân thể hiện tại của mình đã phát sinh biến hóa long trời lở đất, mạnh hơn gấp vô số lần so với ba tháng trước. Thể chất mạnh lên đồng thời cũng kéo theo tốc độ tu luyện của Đường Tâm Nhiên nhanh hơn gấp mấy lần, tu vi tăng lên chóng mặt trong ba tháng, nếu như lại một lần nữa đối mặt với Nam Cung Càng Hùng của Nam Cung gia tộc, Đường Tâm Nhiên có lòng tin tuyệt đối sẽ đánh bại hắn. "Kẹt kẹt!" Ngay tại lúc Đường Tâm Nhiên đang trầm tư, cánh cửa vốn đang đóng chặt bị người đẩy ra, tiếng bước chân vang lên. "Ra ngoài đi, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không muốn gặp ngươi!" Không cần quay đầu, Đường Tâm Nhiên giận dữ hừ lạnh nói, không cần nghĩ nàng cũng có thể đoán được người đến là ai. Người có thể vào phòng giam của nàng, toàn bộ Đường gia chỉ có một người, đó chính là người ngăn cản nàng cùng Tần Lãng ở bên nhau - phụ thân Đường Cảnh Nguyên. "Con gái ngoan, lần này vi phụ đến đây không phải để thuyết phục con, con cứ yên tâm." Đường Cảnh Nguyên cười nói. "Vậy ngươi đến đây làm gì, chẳng lẽ lại muốn cướp tinh thạch luyện thể thần kỳ mà Tần Lãng đưa cho ta? Ta nói cho ngươi biết, không có đâu!" Đường Tâm Nhiên vẫn không quay đầu lại, hừ lạnh nói. "Ách, khụ khụ. . ." Bị Đường Tâm Nhiên nhắc lại chuyện cũ, Đường Cảnh Nguyên lập tức đỏ mặt tía tai, lúng túng ho khan hai tiếng, lúc này mới tiếp tục nói, "Con gái ngoan, con đừng hiểu lầm, lần này vi phụ cố ý dẫn một người đến đây, hẳn là con thấy nàng con sẽ rất vui." "Dẫn một người đến đây để ta vui? Chẳng lẽ phụ thân đã thay đổi ý định mang Tần Lãng đến rồi!" Trong lòng thoáng có suy nghĩ này, Đường Tâm Nhiên không do dự nữa, đột nhiên xoay người lại, mong chờ nhìn về phía sau Đường Cảnh Nguyên, bất quá khiến nàng thất vọng là ở phía sau Đường Cảnh Nguyên hoàn toàn không có chút bóng dáng nào của Tần Lãng? Ngay khi trong lòng dần dần dâng lên vẻ tức giận thì, nàng chỉ thấy một tỳ nữ đẩy một chiếc xe lăn đặc chế chậm rãi xuất hiện, trên xe lăn là một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt trắng bệch, dung mạo giống Đường Tâm Nhiên đến chín phần đang ngồi thẳng. "Mẫu. . . Mẫu thân. . ." Nhìn thấy người phụ nữ trung niên, cả người Đường Tâm Nhiên như ngây ra, đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn về phía trước, đôi môi đỏ hơi run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận