Thần Hồn Đan Đế

Chương 1552: Đánh lén

Chương 1552: Đánh lén Bất quá để cho an toàn, đám thủ vệ vẫn là đem đồ ăn đưa tới cố ý kiểm tra, xác nhận không có bất cứ vấn đề gì sau đó, rốt cục chịu không nổi mùi thơm lừng của mỹ thực rượu ngon dụ hoặc, thèm thuồng nhỏ dãi, ăn ngấu nghiến.
"Thiếu gia, bên ngoài có người cho thủ vệ đưa đồ ăn thức uống." Xuyên thấu qua cửa sổ phòng, nhìn thấy tình huống bên ngoài, Vân nhi mày liễu nhíu lại, mở miệng nói.
"Vô sự mà ân cần, không phải lừa đảo thì là đạo chích! Mặc kệ người đến có phải là người của Ngũ trưởng lão hay không, chúng ta đều phải đề cao cảnh giác, không thể sơ suất." Tần Lãng mắt lạnh nhìn hết thảy bên ngoài, mở miệng nói: "Độc tố trong cơ thể giao long đang ngưng tụ lại một chỗ, nếu không nhanh chóng loại trừ, ngược lại sẽ lại lần nữa lan tràn khắp toàn thân, ta hiện tại nhất định phải tiến vào không gian thế giới nguyên lực để giải độc cho giao long, ngươi thay ta canh gác."
"Biết thiếu gia." Vân nhi nhẹ gật đầu, nhìn thấy bàn tay Tần Lãng lóe lên bạch quang, cả người biến mất không thấy, tiến vào không gian hạt giống nguyên lực, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ lo lắng, thời khắc cảnh giác bên ngoài.
"Chậc chậc chậc, thật là mỹ vị, khiến người ta vẫn chưa đã thèm!"
"Ha ha, Ngũ trưởng lão nói nếu như chư vị cảm thấy hài lòng, buổi tối chúng ta lại cho một bữa nữa, khao chư vị."
Đám thủ vệ ăn xong, từng người hài lòng vỗ vỗ bụng, một lần nữa giữ vững tinh thần, bắt đầu canh gác.
Nhìn thấy đám người tự xưng là của Ngũ trưởng lão thu dọn xong bộ đồ ăn chén rượu rời đi, bên ngoài lại lần nữa khôi phục bình tĩnh trước đó, đồng thời không có gì dị dạng, trong đôi mắt đẹp của Vân nhi hiện lên một chút hoang mang.
Khó nói nàng cùng thiếu gia đã nghĩ quá nhiều? Những người bên ngoài kia thật sự chỉ là Ngũ trưởng lão phái tới thăm hỏi đám thủ vệ này?
Mặt trời lặn về tây, màn đêm buông xuống, bên trong gian phòng tai Vân nhi khẽ động, đột nhiên nhìn ra bên ngoài, nàng nghe được tiếng bước chân lạo xạo đang tiếp cận về phía vị trí của bọn họ.
Rất nhanh, Vân nhi liền nhìn thấy người tới chính là đám người tự xưng của Ngũ trưởng lão đã tới một lần vào buổi trưa, lần này vẫn mang theo rất nhiều rượu ngon món ngon.
"Chúng ta bất quá chỉ thuận miệng nói, không ngờ các ngươi lại thật sự tới đưa đồ ăn!" Thủ lĩnh thủ vệ nhìn người tới, cười nói.
"Các ngươi canh gác ở đây cũng không dễ dàng, những chuyện đã hứa với các ngươi đương nhiên phải làm được." Một tên quản sự dẫn đội cười ha ha, phất tay về phía sau, rất nhanh nhiều mỹ thực lại lần nữa hiện ra trước mặt đám thủ vệ.
Mùi thơm quyến rũ bay vào mũi, không ít thủ vệ không nhịn được thèm thuồng nuốt nước miếng.
Bất quá thủ lĩnh thủ vệ vẫn vô cùng cảnh giác, sai người kiểm tra toàn bộ đồ ăn một lượt, xác nhận không có bất cứ vấn đề gì sau đó, lúc này mới phất tay ra hiệu, đám thủ vệ đã sớm lòng ngứa ngáy khó nhịn, giống như sói đói nhào tới, ăn gió cuốn mây tan trong nháy mắt đem rượu ngon mỹ vị quét sạch không còn, bát đĩa ngổn ngang.
"Làm phiền chư vị đưa bữa ăn, ngày mai không cần tới nữa, tránh để lão tổ, đại trưởng lão biết được, ảnh hưởng không tốt." Thủ lĩnh thủ vệ chắp tay cảm tạ đám người đưa đồ ăn.
"Các ngươi quá lo lắng." Quản sự đưa đồ ăn khoát tay cười ha ha, trong đáy mắt lại thoáng qua một chút lãnh sắc rất khó phát hiện.
Bên trong gian phòng, Vân nhi lúc nào cũng cảnh giác qua cửa sổ, nàng nhạy cảm bắt được dị sắc trong mắt của quản sự đưa đồ ăn, lẩm bẩm một tiếng không ổn!
"Phù phù!"
"Phù phù!"
"..."
Nhưng mà còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở, đám thủ vệ bên ngoài từng người lần lượt ngã xuống đất, thủ lĩnh thủ vệ giật mình hoảng sợ, rất nhanh cũng cảm giác não hải một trận choáng váng, trời đất quay cuồng, thân thể lảo đảo, đứng không vững, đem ánh mắt khó tin nhìn về phía tên quản sự đưa đồ ăn, kinh hô nói: "Các ngươi thật to gan, lại hạ độc vào trong đồ ăn..." Hắn căn bản không thể nào hiểu được, đồ ăn buổi trưa và buổi tối bọn họ đều đã kiểm tra, căn bản không có bất cứ vấn đề gì, những người này rốt cuộc đã trúng độc như thế nào?
"Ha ha ha, thật là một đám ngu xuẩn! Đồ ăn các ngươi ăn buổi trưa và buổi tối xác thực không có độc, bất quá toàn bộ ăn hết sau đó xảy ra phản ứng liền sẽ trúng độc!" Quản sự đưa đồ ăn lắc đầu cười lạnh nói.
"Các ngươi đừng phách lối, nơi này là gia tộc Hiên Viên chủ mạch, không phải chỗ cho các ngươi..." Thủ lĩnh thủ vệ muốn phát tín hiệu báo tin, nhưng lời còn chưa dứt, thân thể trực tiếp ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
"Sự việc đã xong, gia tộc Hiên Viên chủ mạch về sau chúng ta không thể ở lại được nữa, mọi người nhanh chóng rời khỏi nơi này." Quản sự đưa đồ ăn vung tay về phía sau, một đám người chân bước vội vàng rời đi.
"Hạ độc được toàn bộ thủ vệ lại không ra tay với ta cùng thiếu gia, những người này muốn giở trò gì?" Nhìn đám người vội vàng rời đi, đôi mắt đẹp của Vân nhi hiện lên vẻ nghi hoặc, đang chìm vào suy tư, đột ngột một cảm giác tim đập nhanh mãnh liệt tự đáy lòng sinh ra, gương mặt xinh đẹp đột nhiên biến sắc, chân ngọc trên mặt đất hung hăng dẫm một cái, cả người hóa thành một đạo bạch mang, toàn lực trốn tránh sang một bên.
"Phốc xích!"
Vân nhi vừa mới né tránh, vị trí cô đứng trước đó trực tiếp bị một đạo móng vuốt khổng lồ đánh ra một cái hố sâu hơn một thước, gạch vỡ bắn tứ tung, khói lửa mịt mù.
Giờ khắc này, trong lòng Vân nhi hiện lên chút sợ hãi. Vừa rồi nếu không phải cô kịp thời cảm nhận được nguy hiểm mà phản ứng kịp thời, có lẽ cô bây giờ đã mất mạng dưới móng vuốt kia rồi! Thuận theo hướng của móng vuốt nhìn lại, Vân nhi bất ngờ nhìn thấy một con quái vật to lớn chừng hai ba trượng, toàn thân nhuộm đầy máu tươi, một đôi con mắt đỏ ngầu đang nhếch nhếch nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhìn thấy quái vật trước mắt, lông mày Vân nhi nhíu chặt lại. Một con quái vật khổng lồ như thế, lại còn có thể yên lặng không tiếng động đi vào trong phòng, đánh lén cô, chỉ bằng vào năng lực này tuyệt đối không phải tầm thường!
"Chậc chậc, không ngờ Vân nhi cô bé ngươi phản ứng ngược lại rất nhanh, vậy mà tránh thoát được đòn đánh lén của ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận