Thần Hồn Đan Đế

Chương 2505: nhân vật thủ lĩnh

Thủ lĩnh Ba Đồ Lỗ cũng cười gật đầu nói: "Tần Lãng tiểu đệ, ta kỳ thật cũng t·h·í·c·h ngươi ở điểm này, thoải mái phóng khoáng, trên người vừa có sự tự tin mà người khác không thể có, dạng này ngươi quanh thân đều tản ra ánh sáng, rất t·h·í·c·h hợp làm nhân vật thủ lĩnh!"
Tần Lãng khiêm tốn cười cười nói: "Tiền bối quá khen, ngài nói như vậy là có ý khác sao?"
Ba Đồ Lỗ cười đắc ý nói: "Đó là đương nhiên. Ta đang nghĩ đến chuyện trước kia có chuyện huyết tế yêu tổ ở thần giới, hiện tại chúng ta muốn tìm ra yêu bản gốc thể, chi bằng chúng ta tìm chút nam tử có linh lực thuần hậu tinh tráng để tế yêu tổ, coi như là mồi nhử, ngươi nói yêu tổ có mắc l·ừ·a không?"
Tần Lãng nghe vậy gật đầu trầm tư một chút, lúc này mới nhàn nhạt lắc đầu nói: "Kế này không ổn."
Ba Đồ Lỗ vốn là coi kế sách này không có chỗ nào chê được, không ngờ lại trong lúc vô hình bị người tạt một gáo nước lạnh, chỉ là hắn có lòng dạ rất tốt, cũng không vì thế mà n·ổi giận, mà là hỏi Tần Lãng một cách uyển chuyển:
"Vậy theo ý Tần Lãng lão đệ thì chúng ta phải làm như thế nào mới thích hợp?"
Tần Lãng nghe vậy liền cười rồi mới nói: "Ta cảm thấy dùng nam tử cường tráng thật sự quá đáng tiếc, hiện tại chúng ta lại đang ở phụ cận lão tổ của yêu tổ, lỡ như tế tự thất bại thì c·hết m·ấ·t không chỉ là lực lượng nòng cốt của Thần cảnh bát trọng, mà còn có gia đình ở phía sau những nam tử cường tráng đó. Chuyện này sẽ làm thần giới r·u·ng chuyển bất an, lưu lại tai họa ngầm."
Ba Đồ Lỗ nghe vậy, suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nói: "Ngươi nói đều đúng, chỉ là chúng ta cụ thể còn có thể làm như thế nào? Ta cảm thấy không có cách nào nào tốt hơn. Hi sinh một số ít người đổi lấy thái bình vĩnh cửu cho thần giới không tốt sao?"
Tần Lãng lắc đầu, rồi mới lên tiếng: "Tiền bối, không được, phương p·h·áp này quá mạo hiểm, một khi thất bại, hậu quả không phải là ngươi và ta có thể gánh nổi."
Ba Đồ Lỗ thấy Tần Lãng kiên trì nói, không khỏi nhụt chí nói: "Vậy ngươi có biện pháp nào tốt hơn không? Nếu có thể, chúng ta sẽ làm theo phương p·h·áp của ngươi."
Tần Lãng nghe vậy, cẩn t·h·ậ·n nghĩ nghĩ lúc này mới nói: "Bây giờ chúng ta không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể tạm thời cứ sống thoải mái, lấy tĩnh chế động. Thực ra chúng ta bây giờ không cần gấp, người càng nóng ruột chính là yêu tổ, hắn chắc chắn cũng biết chúng ta tìm được Vô Tự t·h·i·ê·n Thư t·à·n quyển để đối phó hắn."
Nghe Tần Lãng nhắc đến Vô Tự t·h·i·ê·n Thư t·à·n quyển, mắt Ba Đồ Lỗ sáng lên, thực ra hắn đã sớm rất muốn biết chuyện về Vô Tự t·h·i·ê·n Thư t·à·n quyển rồi, nhưng vì không tiện hỏi nên hắn đã nhịn xuống.
Giờ phút này nghe Tần Lãng chủ động nhắc tới, Ba Đồ Lỗ lúc này thuận thế nói ra: "Vô Tự t·h·i·ê·n Thư t·à·n quyển? Có thể cho ta mượn xem một chút được không?"
Thực ra đối với người như Ba Đồ Lỗ, người mong muốn nhanh chóng kéo dài tuổi thọ thì Vô Tự t·h·i·ê·n Thư t·à·n quyển ở trong tay hắn tác dụng không lớn, có hay không cũng không khác biệt. Ba Đồ Lỗ cũng biết Tần Lãng biết điều này, cũng không cần giải thích thêm, trực tiếp mở miệng nói ra.
Tần Lãng nghe nói liền mở hai tay ra cười cười nói: "Tiền bối, kỳ thật ta cũng muốn cho ngươi xem thử, hai người chúng ta cùng nhau nghiên cứu thảo luận sẽ có thu hoạch càng lớn, nhưng thật đáng tiếc là, Vô Tự t·h·i·ê·n Thư t·à·n quyển cũng không phải là vật thật, ta cũng không lấy ra được."
Ba Đồ Lỗ cũng là lần đầu tiên nghe nói đến từ "vật thật" này, nghe Tần Lãng nói như vậy, lúc này hiếu kỳ hỏi: "Ngươi nói không phải vật thật là có ý gì?"
Tần Lãng nghe vậy sững sờ, lập tức ôn hòa giải t·h·í·c·h nói: "Không phải vật thật thì tương đương với những thứ như tư tưởng tư duy mà chúng ta thường nói đó."
Ba Đồ Lỗ nghe vậy, không khỏi sững sờ, rồi mới phản ứng lại nói: "Thì ra là như vậy, bất quá như vậy cũng tốt, người khác cũng sẽ không dòm ngó tới được."
Ba Đồ Lỗ vừa nói vừa không che giấu được sự thất vọng trong mắt. Dù sao với ai cũng vậy, món đồ mình hiếu kỳ bấy lâu nay, dù có không cần đến cũng muốn nhìn thấy một chút, không được nhìn thấy sẽ có chút thất vọng.
Tần Lãng đem sự thất lạc và uể oải của Ba Đồ Lỗ nhìn hết vào trong mắt, hắn nghĩ một lát, thử tiến lên vỗ vỗ vai Ba Đồ Lỗ nói: "Tiền bối, đừng buồn, Vô Tự t·h·i·ê·n Thư t·à·n quyển cũng vì giúp đỡ thần giới mà tồn tại, đối với cá nhân ta cũng không có ích lợi gì lớn. Chúng ta vẫn là nên nghĩ xem phải đối phó với yêu tổ thế nào thôi!"
Ba Đồ Lỗ nghe vậy, như thể bừng tỉnh khỏi cơn mê, chấn động mạnh một cái.
Hắn vỗ trán một cái, lúc này mới từ sự bướng bỉnh vừa rồi điều chỉnh lại suy nghĩ, từ đáy lòng nói: "Tần Lãng tiểu đệ, nghe ngươi nói một lời đáng giá đọc sách mười năm. Nếu như ngươi không đ·á·n·h thức ta, có lẽ ta vẫn sẽ chìm vào tâm trạng không thể tự kiềm chế như lúc trước, đến lúc đó lầm đường lạc lối, đạo tâm cũng sẽ không còn vững. Đến lúc đó thì phiền phức lớn."
Ba Đồ Lỗ càng nghĩ càng sợ, nhất thời mồ hôi sau lưng đã ướt đẫm.
Tần Lãng cũng không để ý, hắn cười nhẹ nhắc nhở Ba Đồ Lỗ nói: "Tiền bối, ngài đây là quá vội vàng nên mới càng ngày càng lún sâu vào trong hoàn cảnh khó khăn. Còn ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân mình nữa, thực ra ngài lợi h·ạ·i hơn ta rất nhiều, ta chỉ có thể nói một chút xíu nhắc nhở ngài thôi. Thật ra thì tất cả chỉ là mấy trò mèo con của ta mà thôi!"
Ba Đồ Lỗ cũng không để ý chút nào, khoát tay, hai người từ đây không còn khúc mắc gì nữa, một lần nữa tin tưởng nhau toàn tâm toàn ý.
Hai người lại tùy tiện hàn huyên một chút chuyện khác, Ba Đồ Lỗ về chuyện phát triển tương lai đã đưa ra một vài sắp xếp, Tần Lãng thấy sắc trời đã sắp tối nên cáo từ, hai người chia nhau hành động.
Tần Lãng từ chỗ Ba Đồ Lỗ đi ra thì cũng đã gần hoàng hôn, ánh chiều tà miễn cưỡng chiếu lên người Tần Lãng, kéo bóng dáng hắn dài ra.
Tần Lãng đi qua mấy con phố nhỏ, vừa muốn đi tìm kh·á·c·h sạn ở lại nghỉ ngơi một đêm, lại thôi không tính nữa.
Một lần tình cờ bị hương bánh quế ven đường hấp dẫn sự chú ý, những kỷ niệm ấm áp liên tiếp tràn về, Tần Lãng không tự chủ được dừng bước lại, nhìn về phía bên kia có một cái quầy ăn vặt.
Quầy ăn vặt là một đôi vợ chồng trẻ đang làm ăn, ven đường còn có một cô bé có hai b·úi tóc nhỏ đang chơi bùn, một nhà ba người, hình ảnh thật ấm áp.
Khi còn rất nhỏ, Tần Lãng cũng hạnh phúc như thế, chỉ là......Nhưng mà, hiện tại hắn tìm được cha mẹ rồi, mọi thứ cũng không muộn.
Nghĩ đến mẹ của mình khi còn nhỏ cũng rất t·h·í·c·h ăn bánh quế, Tần Lãng nghĩ một chút, mua sáu cái bánh quế, sáu cái bánh hoa lê, sáu cái bánh hoa sen, gói ghém kỹ lưỡng, lúc này mới cầm lên rồi hướng một hướng khác mà đi tới.
Trong khoảng thời gian này bận rộn làm việc, căn bản không có thời gian đi thăm cha mẹ, nghĩ đến còn chưa đi báo bình an cho cha mẹ, Tần Lãng liền xoay vòng phương hướng, yên lặng đi về hướng khu nhà nhỏ ngoại ô kinh thành.
Trên đường đi, đường xá quanh co, Tần Lãng vì che giấu hành tung của mình nên nhiều lần thay đổi trang phục cũng như lộ tuyến, đến khi hắn thật sự đi đến khu nhà nhỏ ngoại ô kinh thành thì cũng đã gần nửa đêm.
Nửa đêm gió bên ngoài thật lạnh, Tần Lãng đứng dưới mái hiên, ngắm trăng tròn trên trời cùng với những vì sao, không hiểu sao vẫn không thể ngăn những giọt nước mắt lăn xuống.
Hắn đưa tay gõ cửa, tay đưa lên cao, lại đột nhiên có chút gần nhà mà sợ, dừng lại rất lâu.
"Cộc cộc cộc!"
"Két két" một tiếng, cửa mở, có một người từ trong cửa thò đầu ra, là một cô bé nhỏ ghim hai b·úi tóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận