Thần Hồn Đan Đế

Chương 311: Võ Linh tam trọng

Chương 311: Võ Linh tam trọng.
Bất quá, rất nhanh trung niên nữ tử liền kịp phản ứng, không phải cự mãng nhát gan, mà là Tần Lãng quá cường đại! Không phải vừa mới còn đại sát tứ phương, cự mãng làm sao có thể từ bỏ Hồng Mộc Hương Quả, xám xịt bỏ chạy?
"Ngươi là... Võ Linh cường giả?"
Trung niên nữ tử không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tần Lãng, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Yêu thú cấp tám thế nhưng là tương đương với nhân loại Võ Sư cửu trọng đỉnh phong cường giả, có thể dọa loại tồn tại này bỏ chạy, thực lực của Tần Lãng tối thiểu đạt tới Võ Linh cảnh giới!
"Đúng vậy."
Tần Lãng cười gật đầu.
"Tê ——"
Mặc dù trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng nghe được câu trả lời của Tần Lãng, trung niên nữ tử vẫn không nhịn được hít sâu một hơi!
Tuổi mười bảy mười tám đã trở thành Võ Linh cường giả? Còn muốn hay không cho người ta sống? Mình ba mươi mấy tuổi, cũng mới là Võ Sư trung kỳ mà thôi! So với thiếu niên trước mắt, những năm này mình chẳng phải là sống uổng hay sao?
Không để ý đến vẻ kinh ngạc của trung niên nữ tử, Tần Lãng cất bước đi về phía cây Hồng Mộc Hương Quả, bắt đầu hái quả, rất nhanh toàn bộ hơn trăm quả Hồng Mộc Hương Quả đều tiến vào nhẫn trữ vật của Tần Lãng.
Trung niên nữ tử mặc dù thèm thuồng, nhưng cũng biết điều, không dám mong Tần Lãng sẽ chia Hồng Mộc Hương Quả cho nàng.
"Những Hồng Mộc Hương Quả này đối với ta có tác dụng rất lớn, ta thu hết nhé. Nhẫn trữ vật của những võ giả đã chết kia coi như bồi thường cho ngươi đi!"
Thu thập xong, Tần Lãng mở miệng nói.
Hồng Mộc Hương Quả một quả đủ để bù lại một tháng khổ tu của võ giả bình thường, đồng dạng đối với Tần Lãng có tác dụng rất lớn, có hơn trăm quả Hồng Mộc Hương Quả này, Tần Lãng đoán chừng đủ để hắn đột phá lên Võ Linh tam trọng!
"A, nhẫn trữ vật của bọn họ đều cho ta?" Trung niên nữ tử đại hỉ, trong nháy mắt cảm thấy như trên trời rơi xuống bánh.
Tần Lãng thế nhưng là Võ Linh cường giả, cho dù có chiếm hết nàng cũng không dám hé răng nửa lời! Gia tài của hơn mười võ sư cao thủ, đối với nàng mà nói hoàn toàn là một món của cải khổng lồ!
Chợt nghĩ đến điều gì, trung niên nữ tử mở miệng nói: "Hay là thế này đi, để ta đi thu thập nhẫn trữ vật, đồ bên trong hai người chúng ta chia đều."
Trung niên nữ tử không phải kẻ tham lam.
"Không cần." Tần Lãng vốn có Phiền già để lại lượng lớn tài nguyên tu luyện, mấy thứ đồ của võ sư hắn thật sự không thèm để vào mắt, "Ta muốn dùng Hồng Mộc Hương Quả để thử đột phá, ngươi giúp ta hộ pháp là được."
Đã có kinh nghiệm trước, Tần Lãng vẫn rất yên tâm về nhân phẩm của trung niên nữ tử.
"Đột phá? Được, ngươi cứ yên tâm, ta nhất định dốc hết toàn lực, sẽ không để ai quấy rầy đến ngươi!"
Liên tục gật đầu, trung niên nữ tử cấp tốc thu thập tất cả nhẫn trữ vật, cùng Tần Lãng rời đi, hai người nhanh chóng tìm một hang động ẩn nấp bỏ trống.
Trong hang động.
Tần Lãng ngồi xếp bằng, ngón tay vừa lướt trên nhẫn trữ vật, lập tức một viên Hồng Mộc Hương Quả đỏ rực xuất hiện trong tay Tần Lãng, mùi thơm ngát dễ chịu khiến cho người ta sảng khoái tinh thần.
Hồng Mộc Hương Quả ẩn chứa linh lực cực kỳ tinh thuần, mười quả tương đương với Tần Lãng trước kia nuốt một giọt linh dịch, có tác dụng lớn đối với việc tu luyện.
Nuốt quả cây gỗ lim trong tay, vị giác thơm ngọt bùng nổ trong miệng, linh lực tinh thuần tuôn hướng ngũ tạng lục phủ toàn thân Tần Lãng, Tần Lãng cấp tốc vận chuyển công pháp, bắt đầu hấp thu chuyển hóa loại linh lực tinh thuần này.
Từng quả Hồng Mộc Hương Quả bị Tần Lãng nuốt vào, linh dịch trong đan điền của hắn tăng lên với tốc độ cực kỳ điên cuồng!
Sau năm ngày.
"Bốp!"
Một tiếng vang giòn từ trong cơ thể truyền ra, số lượng linh dịch trong đan điền của Tần Lãng đạt tới hơn năm trăm giọt, và thực lực của hắn cũng rốt cục đột phá bình cảnh Võ Linh nhị trọng đỉnh phong, đạt tới Võ Linh tam trọng!
Trung niên nữ tử đang thủ vệ ở cửa hang cảm nhận được khí thế cường hãn bộc phát ra từ toàn thân Tần Lãng, trong đôi mắt đẹp sự chấn động càng thêm mãnh liệt mấy phần!
Nàng cuối cùng cũng đã cảm nhận rõ thực lực của Tần Lãng, không chỉ là Võ Linh nhất trọng nàng đã đoán, mà là Võ Linh tam trọng còn mạnh hơn thế!
"Thiên phú tu luyện của thiếu niên này thực sự quá nghịch thiên!"
Trung niên nữ tử âm thầm cảm thán, Võ Linh tam trọng ở tuổi mười bảy mười tám, đừng nói là gặp, quả thực là chưa từng nghe thấy!
"Uống!"
Đột nhiên mở mắt ra, Tần Lãng vung quyền ra xa, lập tức một đạo quyền lực linh lực đón gió phồng to, đột nhiên nện vào vách hang động!
"Oanh!"
Một tiếng vang trầm muộn truyền ra, đá vụn bay tứ tung, một vết quyền ấn cực lớn sâu nửa mét hiện rõ trước mặt Tần Lãng và trung niên nữ tử!
Nếu như một quyền này đánh vào thân người, dù là Võ Vương cường giả trong tình huống không hề phòng bị cũng sẽ bị một quyền này đánh trọng thương!
Hài lòng gật đầu, Tần Lãng cũng không tiếp tục dùng Hồng Mộc Hương Quả nữa.
Dù sao hắn đã dùng gần một nửa số Hồng Mộc Hương Quả, càng về sau hiệu quả càng yếu, Hồng Mộc Hương Quả hiện tại đối với Tần Lãng giúp ích rất ít, dùng nữa sẽ hoàn toàn lãng phí.
Một nửa Hồng Mộc Hương Quả còn lại Tần Lãng dự định để lại, sau này cho Vân nhi dùng.
"Chúng ta đi thôi!"
Phủi mảnh đá trên người, Tần Lãng đứng dậy nói với trung niên nữ tử.
"Được." Trung niên nữ tử gật đầu, biểu hiện cường thế của Tần Lãng khiến cho nàng bản năng nghe theo hắn, nói gì nghe nấy.
"Chúng ta nên đi về hướng nào đây?"
Đi ra khỏi hang động, nhìn khu rừng rậm mênh mông không thấy bờ, trung niên nữ tử lại cảm thấy khó khăn.
Nơi này khắp nơi đều như mê trận trước kia, không cẩn thận sẽ bị mắc kẹt, căn bản không thể đi ra ngoài, hiện tại người duy nhất nàng có thể dựa vào là Tần Lãng.
"Bên trái."
Không chút do dự, Tần Lãng trực tiếp bước về phía bên trái.
Lần này, hai người không gặp phải bất kỳ khó khăn nào, dễ dàng ra khỏi khu rừng rậm rạp, tiến thêm một bước tới gần trung tâm mê cung hỗn loạn.
"Sao lại dễ dàng như vậy?"
Không thể tin được nhìn khu rừng già rậm rạp phía sau, trung niên nữ tử không thể tin nổi.
"Ngươi có thấy lạ là vì sao chúng ta có thể đi ra khỏi rừng rậm nhanh như vậy không?"
Giọng Tần Lãng thản nhiên từ bên cạnh truyền đến.
"Đúng vậy, rốt cuộc vì sao mà lần này chúng ta ngay cả một lần lạc đường cũng không gặp?"
Trung niên nữ tử cũng không ngây thơ đến mức cho rằng hai người bọn họ gặp may.
"Bởi vì trước đó ta đã thả con cự mãng kia đi!"
Tần Lãng cười nói.
"Cự mãng?" Trung niên nữ tử nhíu mày, sau đó nghĩ ra gì đó, "Thảo nào ngươi rõ ràng có thể giết nó dễ dàng mà lại thả đi, thì ra ngươi đã lưu lại dấu hiệu trên người nó!"
"Không sai, chính là mượn 'chỉ đường' của cự mãng mà chúng ta mới có thể thuận lợi xuyên qua khu rừng rậm kia."
Tần Lãng gật đầu nói.
"Thì ra là thế!"
Trung niên nữ tử bừng tỉnh ngộ ra, lúc này nàng phát hiện Tần Lãng tuy mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng hành động lại cực kỳ lão luyện so với tuổi tác của hắn.
"Được rồi, tiếp tục đi vào trong thôi."
Tần Lãng vẫy tay, hai người đang muốn tiếp tục tiến lên, một tiếng vang lại truyền đến từ một bên, ngay sau đó hai bóng người một đuổi một chạy cấp tốc hướng vị trí của Tần Lãng hai người vội vàng chạy tới.
"Bằng hữu, mong rằng trượng nghĩa ra tay, cứu ta một mạng!"
Nhìn thấy Tần Lãng hai người, sắc mặt người phía trước đang chạy trốn vui mừng, cứ như gặp được vị cứu tinh.
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận