Thần Hồn Đan Đế

Chương 680: Càng lớn âm mưu

"Phù phù!"
Tự tay đánh chết Trương Phương Lượng, Vương Phương phảng phất như toàn bộ tinh khí thần đều bị rút cạn, đôi chân ngọc mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất!
Nàng đã từng vô số lần mường tượng về một mối tình đầu tốt đẹp, huyễn tưởng về thứ tình yêu nồng nàn, ngọt ngào kiểu ngươi theo ta!
Nhưng Vương Phương chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên yêu đương của nàng lại thảm hại đến thế, kết thúc bằng việc chính tay nàng đánh chết mối tình đầu!
Vào khoảnh khắc giết Trương Phương Lượng, tận sâu đáy lòng nàng có chút đau xót, nàng biết mình vẫn còn yêu hắn!
Nhưng trong lòng nàng lại hiểu rõ hơn rằng, Trương Phương Lượng từ đầu đến cuối căn bản không yêu nàng dù chỉ một giây!
Hiện thực tàn khốc đã giáng cho trái tim yếu đuối của Vương Phương một đòn chí mạng, khiến nó đầy thương tích!
Có lẽ đây chính là cái giá của sự trưởng thành!
Nhưng với Vương Phương, cái giá này quá đắt...
Sau khi rải hóa thi phấn để thiêu hủy xác Trương Phương Lượng, Vương Phương quay người trở về.
"Đa tạ Các chủ đại nhân đã cho Vương Phương cơ hội chuộc tội, ta đã tự tay đánh chết Trương Phương Lượng, đây là tất cả mọi thứ của Vân Tâm đan các, ta đã kiểm kê, không thiếu một xu!"
Trở lại bên cạnh Tần Lãng, Vương Phương quỳ hai đầu gối xuống, cúi đầu thật sâu, hai bàn tay thon dài nâng cao chiếc nhẫn trữ vật đưa tới trước mặt Tần Lãng.
"Ừm."
Tần Lãng cầm lấy nhẫn trữ vật, chậm rãi gật đầu.
"Lần này Vương Phương đã làm tổn thất nghiêm trọng cho Vân Tâm đan các, suýt chút nữa đã để người khác chiếm đoạt, tội không thể tha, xin Các chủ đại nhân hãy ban cho Vương Phương cái chết!"
Trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, Vương Phương từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh chủy thủ lạnh lẽo, đầu vẫn cúi gằm xuống.
Tần Lãng cầm lấy chủy thủ từ tay Vương Phương, Vương Phương từ từ nhắm chặt đôi mắt đẹp, chờ đợi chủy thủ trong tay Tần Lãng hạ xuống, nhưng chờ mãi chờ mãi mà vẫn không thấy chủy thủ rơi xuống!
Kinh ngạc mở mắt, Vương Phương nhìn thấy Tần Lãng đang mân mê chiếc chủy thủ trong tay, trên mặt nở nụ cười lạnh nhạt:
"Muốn chết sao? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng thế! Muốn chuộc tội thì cứ tiếp tục giúp ta quản lý tốt Vân Tâm đan các đi!"
"Ầm!"
Một tiếng vang giòn, chủy thủ trong tay bị Tần Lãng ném thẳng vào vách tường phía sau, cắm sâu vào, biến mất không thấy bóng dáng!
"Đa tạ Các chủ đại nhân đã ân không giết! Vương Phương đời này nguyện làm trâu ngựa, vĩnh viễn đi theo tả hữu Các chủ đại nhân!"
Vương Phương không ngờ rằng Tần Lãng chẳng những không trừng phạt mà còn để nàng tiếp tục làm chủ quản Vân Tâm đan các!
Sự rộng lượng và tín nhiệm này không phải cường giả bình thường nào cũng có được!
Giờ phút này, Vương Phương thầm thề trong lòng, vì Vân Tâm đan các, nàng nguyện cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!
"Đi thôi, trong Diệp Vĩnh Thành này vẫn còn một người bạn cũ muốn gặp mặt!"
Tần Lãng vẫy tay với Vương Phương.
"Bạn cũ?"
Vương Phương vẻ mặt nghi hoặc không hiểu.
"Ngươi cho rằng Trương Phương Lượng chỉ đơn thuần là vì lừa tiền lừa sắc thôi sao? Hắn chỉ là một quân cờ nhỏ trong chuyện này thôi!"
Tần Lãng cười lạnh.
"Trương Phương Lượng chỉ là quân cờ nhỏ?"
Nghĩ đến điều gì đó, trong đôi mắt đẹp của Vương Phương tràn đầy sự rung động.
Diệp Vĩnh Thành, trong phòng khách sạn nơi trước đó người áo đen xuất hiện.
"Đi lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa về? Có khi nào xảy ra chuyện gì rồi không?"
Vương chủ quản lo lắng đi đi lại lại trong phòng, không biết đã đi bao nhiêu vòng.
Người áo đen đi ám sát Trương Phương Lượng chính là một cường giả Võ Tông, còn Trương Phương Lượng chỉ là võ giả cảnh giới Võ Linh, giết người sau quả thực dễ như ăn cháo!
Nhưng điều khiến Vương chủ quản băn khoăn là người áo đen đã rời đi một lúc lâu rồi mà vẫn không thấy quay lại, lập tức khiến trong lòng hắn nảy sinh một cảm giác bất an cực độ!
"Không được, không thể ở Diệp Vĩnh Thành thêm nữa, ta nhất định phải nhanh chóng trở về Thiên thành!"
Cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt, Vương chủ quản cắn răng quyết định không đợi người áo đen nữa, tự mình quay trở về Thiên thành!
Nhưng khi hắn đang chuẩn bị mở cửa phòng, thì một cảm giác khiến tim đập thình thịch truyền đến từ sau lưng, ngay sau đó cổ của hắn mát lạnh, một thanh trường kiếm hàn quang loé lên gác thẳng lên cổ hắn!
"Đừng giết ta, ta chỉ là người làm theo lệnh thôi, ta không biết gì cả, đại hiệp tha cho ta một mạng đi!"
Thân thể cứng đờ, Vương chủ quản lập tức giơ hai tay lên, ngây người tại chỗ không dám động đậy!
"Cái gì cũng không biết? Vậy giữ lại cái mạng ngươi làm gì, còn không bằng trực tiếp giết luôn cho xong!"
Âm thanh lạnh lùng vang lên sau lưng Vương chủ quản, trường kiếm càng ghé sát vào cổ của Vương chủ quản, thậm chí đã cứa rách da, từng tia máu tươi chảy ra!
"Đừng, đừng! Xin đừng giết ta! Thực ra...thực ra ta cũng biết một ít chuyện..."
Vương chủ quản đã sợ đến nỗi gần như tè ra quần, hai chân run lên cầm cập, không ngừng van xin.
"Vậy thì mau khai ra tất cả những gì ngươi biết, nếu có giá trị thì ta sẽ xem xét tha cho ngươi một mạng, bằng không thì cũng chỉ có thể tiễn ngươi lên đường thôi!"
Giọng nói lạnh lùng phía sau lưng lại vang lên.
"Có giá trị, chắc chắn có giá trị! Ta...ta là chủ quản của Thiên Đan Các, ta biết rất nhiều quyết định và tin tức quan trọng, đối với ngài nhất định...nhất định sẽ hữu dụng!"
Vương chủ quản khẩn trương nuốt vài ngụm nước bọt, lắp bắp nói.
"Vậy còn không mau nói!"
Giọng nói lạnh lùng phía sau lưng thúc giục.
"Được... được! Thật ra lần này Thiên Đan Các phái Trương Phương Lượng công tử đến chỉ là vòng đầu tiên thôi, nhắm vào Vân Tâm đan các cũng chỉ là bước khởi đầu, mục đích thực sự của chúng ta là chủ nhân Vân Tâm đan các ở phía sau, chính là Tần Lãng! Việc phái người ám sát Trương Phương Lượng công tử để diệt khẩu cũng là ý của Mạc các chủ, thực ra ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng cấp trên đã hạ lệnh rồi thì ta cũng chỉ có thể làm theo. Lão Vương ta là người yêu chuộng hòa bình, bình thường đi đường còn không nỡ dẫm chết kiến, lần này ám sát Trương Phương Lượng công tử ta không hề tham gia, lại càng không tự mình ra tay, đại hiệp xin hãy tha cho ta một mạng!"
Vương chủ quản không ngừng khẳng định hắn hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện này!
Hắn cho rằng cường giả phía sau lưng chắc chắn là do Trương gia phái tới, bởi vậy mở miệng một tiếng "Trương Phương Lượng công tử", không ngừng nịnh hót.
"Đừng có lừa bịp ta, nói xem các ngươi muốn đối phó với Tần Lãng như thế nào?"
Giọng nói lạnh lùng phía sau lưng lại vang lên.
"Xe lửa?" Vương chủ quản ngơ ngác, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe được danh từ này, nghe rất là cổ quái, nhưng mạng đang nằm trong tay người khác nên hắn cũng không dám nghĩ nhiều, thành thật trả lời:
"Nghe đồn Tần Lãng sau khi giết Nam Cung Chính Tề thì muốn tham gia cuộc thi đấu tinh anh Thiên Hoang đại lục lần này, Mạc các chủ từ lâu đã hận thấu xương, cũng không muốn cho hắn có cơ hội tham gia, nên một mặt phái Trương Phương Lượng thiếu gia đánh vào nội bộ Vân Tâm đan các, vơ vét sạch Vân Tâm đan các, đồng thời nếu Trương Phương Lượng thiếu gia thất bại thì còn có phương án dự phòng khác, đã bỏ ra cái giá lớn để tìm một Luyện Đan Sư có trình độ luyện đan rất cao, đạt tới Ngũ phẩm Đan Vương, luyện chế ra một lượng lớn linh đan hạng nhất Ngũ phẩm, chuẩn bị ngăn chặn doanh thu của Vân Tâm đan các!"
"À, Mạc Nhạc Đông này cũng thật là chịu chi, vì ngăn cản ta tham gia cuộc thi đấu tinh anh Thiên Hoang đại lục, lại còn tìm được cả Đan Vương có thể luyện chế linh đan hạng nhất Ngũ phẩm, thật đúng là bạo tay a!"
Tiếng cười lạnh sau lưng Vương chủ quản vang lên.
"Ngăn cản ngươi tham gia cuộc thi đấu tinh anh Thiên Hoang đại lục..."
Vương chủ quản ngơ ngác, vô ý thức quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc, khiến hắn kinh ngạc thốt lên: "Tần... Tần Lãng!"
Vương chủ quản không tài nào nghĩ được, người dùng trường kiếm khống chế hắn từ phía sau, ép hắn nói hết tất cả lại chính là Tần Lãng!
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận