Thần Hồn Đan Đế

Chương 2447: huyễn cảnh chi nhãn

Chương 2447: Huyễn Cảnh Chi Nhãn Tần Chiến Hải vừa dứt lời, trước mắt đột nhiên một trận ánh sáng mạnh đập tới, đập thẳng vào mắt khiến hắn mở không ra, nước mắt chảy ròng ròng. Không đợi hắn kịp phản ứng, một trận chưởng phong vụng trộm đến sớm, bay thẳng vào mặt hắn.
"Coi chừng!"
Thấy chưởng phong kia bay thẳng vào mặt phụ thân, Tần Lãng vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
"Không sao, đối với cha chuyện này là nhỏ."
Tần Chiến Hải không hề để ý, hướng Tần Lãng cười, tay phải năm ngón tay khép lại, hư hư hướng về phía trước một kích.
"Phanh!"
Chỉ nghe một tiếng va chạm lớn truyền đến, giống như hai khối cự thạch trên không trung va vào nhau, đánh thẳng xuống mặt đất dưới chân Tần Lãng đều nổi sóng gió. Nhưng cũng chính vì va chạm này, môi trường đen kịt không gì sánh được có một khe hở, từ bên trong lộ ra một tia sáng.
"Tốt, Lãng Nhi, không ngờ lần này thuận lợi vậy, ta còn tưởng rằng phải tốn nhiều sức mới có thể tìm được cửa vào. Mau theo cha vào đi, nếu không lát nữa sẽ rất khó vào."
Tần Chiến Hải nhìn ánh sáng màu cam kia, hưng phấn dị thường, dẫn đầu chen vào.
Tần Lãng theo sát phía sau.
Tiến vào bên trong, chỉ thấy trên một tảng đá lớn xiêu xiêu vẹo vẹo viết vài chữ to: "Huyền Vũ Động". Hòn đá đã nhiều năm, phía trên khe rãnh tung hoành, có cỏ xanh cùng rêu từ trong khe đá sinh ra, khiến cả hòn đá đều một màu xanh mơn mởn, theo gió phiêu lãng.
Ba chữ to "Huyền Vũ Động" dùng mực đỏ vung lên, thậm chí phía trên còn nước chảy ngang, vết mực chưa khô.
Cửa hang dị thường hẹp, chỉ đủ một người nghiêng mình qua. Tiến vào trong, Tần Lãng lập tức bị những bức bích họa nhiều màu sắc bên trong hấp dẫn. Bích họa liên miên không dứt, có Đôn Hoàng bay trên trời, có cảnh du xuân, còn có cảnh săn bắn thời Thượng Cổ...
Trong động phi thường trống trải, khoảng ba cái sân bóng lớn như vậy, ngoài những bức bích họa đập vào mắt, thì còn một cái hố to trong động, không có thứ gì khác.
Tần Chiến Hải nhìn cảnh tượng trong động, vô cùng kinh ngạc, hắn nhớ khi trước đến đây không phải thế này. Vậy mà mới lúc không lâu, sao đã biến thành bộ dạng này?
"Lãng Nhi, bảo vật ngươi nói lúc trước, là dạng gì? Có phải ngươi nhớ nhầm, sao ở đây không có?"
Tần Chiến Hải để chắc chắn nơi này không có đồ vật, còn cố ý nhảy vào hố to xem xét, kết quả phát hiện trong hố ngoài đất đá vụn, không có gì cả, bởi vậy vô cùng hoang mang hỏi Tần Lãng.
Lúc này Tần Lãng vừa hay nhìn thấy một bức bích họa vẽ cảnh du xuân, ánh mắt của hắn bị nhân vật trong tranh thu hút.
Trong tranh, một vầng liệt nhật treo cao trên bầu trời, hoàng đế giơ cao mũi tên, hướng về phía liệt nhật mà bắn, nhưng trong quá trình bắn, như thể xảy ra chuyện gì kinh hãi, mũi tên nửa đường gãy, còn người hầu bị vật gì đó đâm bị thương tim.
Hình ảnh cuối cùng, hoàng đế chảy nhiều máu, người hầu trực tiếp bị gãy cổ, liệt nhật thì đỏ rực và to hơn trước, cứ như thể sắp hút máu người đến nơi.
Bức bích họa này vừa nhìn vào, liền cho người ta cảm giác âm u khủng khiếp, trong lòng buồn bã không thôi, như thể lòng mình trống rỗng.
Còn những bích họa khác, đều vô cùng tích cực, khiến người ta vừa nhìn vào đã thấy lòng như gió xuân phất qua, ấm áp vô cùng.
"Lãng Nhi, con sao vậy, có nghe cha nói không?"
Tần Chiến Hải gọi Tần Lãng nãy giờ trong hố, thấy không có chút phản hồi nào, lập tức có chút tức giận nói.
"A? Cha, người gọi con à?"
Tần Lãng giật mình quay đầu lại, thấy Tần Chiến Hải đứng giữa hố to, lập tức kinh hãi, sắc mặt cũng thay đổi.
"Cha, mau ra đây, chỗ đó nguy hiểm!"
Tần Lãng vừa nãy thấy vầng liệt nhật trong bức họa liền phát hiện nó giống hệt cái hố to, lập tức nảy sinh cảnh giác. Giờ phút này thấy Tần Chiến Hải đứng trong hố to, tim liền như nhảy lên tận cổ.
"Sao, đây chỉ là một cái hố, không có gì hết."
Tần Chiến Hải vừa nói vừa cúi đầu nhìn hố dưới chân, không phát hiện gì dị thường, nhưng vẫn nghe lời Tần Lãng, từ từ leo ra.
Ngay khi Tần Chiến Hải sắp leo ra khỏi hố, đột nhiên từ sâu trong hố to một bàn tay xuất hiện, cực nhanh chộp vào mắt cá chân Tần Chiến Hải.
"Cha, mau nắm lấy tay con."
Lúc này, nhìn thấy bàn tay đen nhẻm kia, mặt Tần Lãng cũng biến sắc, hắn vội tiến lên, vươn tay phải về phía phụ thân.
Tần Chiến Hải chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh nhanh chóng xông đến mình, hắn cũng không phải tiểu mao đầu cái gì cũng không biết, hiểu là có nguy hiểm, nên tuyệt không do dự nắm lấy tay Tần Lãng.
Tần Lãng nắm lấy tay Tần Chiến Hải dùng sức nhấc lên, rất nhanh đã kéo Tần Chiến Hải ra khỏi hố.
Cùng lúc đó, bàn tay trong hố cũng nhanh chóng đuổi tới, Tần Lãng kinh hãi phát hiện, trên bàn tay gầy guộc không xương kia lại có hàng ngàn con mắt nhỏ li ti, mỗi con như chứa độc, chỉ liếc qua cũng khiến người ta dựng cả tóc gáy.
Tần Chiến Hải quay đầu thấy một lần, vội vàng nói với Tần Lãng: "Lãng Nhi, chỗ này nguy hiểm, đây là huyễn cảnh chi nhãn, bị nó nhắm đến thì không ai có thể trốn thoát. Ta ở đây kéo nó, con mau chạy đi."
Tần Lãng nhìn bức bích họa mà mình cảm giác dị thường lúc nãy, rồi nhìn huyễn cảnh chi nhãn gần trong gang tấc, khó khăn đưa ra quyết định.
"Không, cha, chúng ta cùng đi!"
Nói xong, Tần Lãng không đợi Tần Chiến Hải kịp phản ứng, liền kéo Tần Chiến Hải xông về phía bức bích họa.
Không cảm thấy đau đớn kịch liệt nào, Tần Lãng bọn họ chỉ cảm thấy mình như một quả bóng trôi nổi giữa không trung, lộn nhào không ngừng.
Trạng thái này khiến Tần Lãng vô cùng khó chịu, tay chân không ngừng vung vẩy, mong có thể nắm bắt được gì đó.
Đúng lúc này, bên dưới truyền đến một giọng nói: "Bệ hạ, trên trời sao có hai bóng người?"
Vị hoàng đế đang đi săn vô cùng tức giận, lại bị người hầu đánh gãy suy nghĩ, tức mình nhìn lên trời, quả nhiên thấy có hai người trên không.
"Đó nhất định là yêu nhân, Bạch, ngươi mau cầm tên, chúng ta cùng nhau tiêu diệt bọn chúng."
Hoàng đế thấy bóng người, liền lập tức gọi người hầu.
Người hầu nghe lệnh, liền cầm lấy cung tên, nhắm ngay Tần Lãng và Tần Chiến Hải.
Không đợi hai người kịp phản ứng, đầu mũi tên nhắm vào cả hai, lao tới nhanh như gió.
"Phập!"
Tần Lãng nghe tiếng mũi tên xuyên vào da thịt, ngay sau đó, thân thể liền như diều đứt dây hướng xuống rơi.
"Lãng Nhi!"
Tần Chiến Hải thấy Tần Lãng rơi xuống, khản giọng hét lớn.
Ngay khi hoàng đế bọn chúng dương dương đắc ý quan sát một màn này, chờ đợi Tần Lãng tự chui đầu vào lưới, biến cố liền xảy ra.
Chỉ thấy sắc mặt hoàng đế và người hầu đột nhiên thay đổi, hộc máu chết tươi.
Tần Lãng trong tay lặng lẽ thu hồi ngân châm đã cất giấu, sắc mặt không đổi, bình tĩnh tiến lên nghênh đón Tần Chiến Hải.
"Cha, người mau ngồi xuống, đừng để bị kinh sợ."
Tần Chiến Hải vuốt mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới quan tâm hỏi: "Lãng Nhi, con không bị thương chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận