Thần Hồn Đan Đế

Chương 2986: đầm lầy

Chương 2986: Đầm lầy
Chỉ cần không cẩn thận, liền sẽ rơi vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, cần phải dựa vào trí tuệ cùng dũng khí mới có thể hóa giải.
Mặc dù vùng đầm lầy tràn đầy vô số nguy hiểm cùng thử thách, nhưng trong bóng tối vô tận kia, từ đầu đến cuối vẫn có một tia sáng hy vọng. Có lẽ đó là lối ra ẩn hiện ở phía xa, có lẽ là ngẫu nhiên phát hiện đạo cụ thần bí, lại có lẽ là niềm tin kiên định trong nội tâm. Chỉ cần không từ bỏ, liền có khả năng tìm thấy phương hướng thoát đi, thoát khỏi mảnh đầm lầy đáng sợ này.
Tần Lãng bọn hắn đang khó khăn tiến về phía trước trong vùng đầm lầy, hết sức chăm chú, sợ chỉ cần sơ sẩy là sẽ ngã vào vũng lầy, rơi vào hạ tràng hài cốt không còn.
Trong vùng đầm lầy này có rất nhiều vũng bùn cùng cạm bẫy, nhiều nơi bùn sủi bọt không ngừng, Tần Lãng bọn hắn cẩn thận từng li từng tí di chuyển, vòng qua hết chỗ sủi bọt này đến chỗ khác.
Đi được nửa đường, Tần Lãng bọn hắn kinh ngạc phát hiện phía trước không xa có một con ngựa bị mắc kẹt trong vũng bùn.
Con ngựa này hẳn là vừa bị mắc kẹt cách đây không lâu, vẫn còn sống, lúc này tứ chi của nó đều đã lún xuống, chỉ còn hơn nửa phần lưng và đầu lộ ra bên ngoài vũng bùn.
Thấy có người đến gần, mắt nó lóe lên tia sáng, thăm dò khẽ kêu một tiếng.
Rất rõ ràng, con ngựa này muốn Tần Lãng bọn hắn mau cứu nó.
Chỉ là Tần Lãng bọn hắn hiện tại tự lo thân mình còn khó, làm sao có dư sức đi cứu một con ngựa.
Bởi vậy, Tần Lãng bọn hắn đều không đành lòng quay mặt đi, chậm rãi, cẩn thận từng li từng tí tiếp tục tiến lên.
Nhìn thấy Tần Lãng bọn hắn quay mặt đi, con ngựa kia dù ngu ngốc đến mấy cũng hiểu được ý của Tần Lãng bọn hắn, lập tức tuyệt vọng hí vang một tiếng.
Bên cạnh vùng đầm lầy này là một khu rừng nhỏ, tiếng hí của con ngựa có lực xuyên thấu phi thường mạnh, rất nhanh liền làm kinh động một đàn chim bay.
Trong đàn chim bay có rất nhiều quạ đen, bọn chúng dường như đã quá quen với tình cảnh trong đầm lầy, rất nhanh, bọn chúng liền ào ào bay xuống, như ong vỡ tổ sà đến trên đầu con ngựa.
Bọn chúng lượn vòng trên không trung, chờ đợi, có con gan lớn thậm chí trực tiếp nhảy lên lưng ngựa, nhảy tới nhảy lui mổ lông trên người nó.
Mục đích của bọn chúng rất rõ ràng, chỉ chờ con ngựa chết là sẽ lao vào rỉa xác nó.
Giờ khắc này, mảnh đầm lầy rộng lớn này dường như biến thành thiên đường và nồi lẩu tự nhiên của bầy quạ đen, mỗi ngày thậm chí không cần chuyên môn ra ngoài săn thức ăn, chỉ cần chờ có thức ăn chủ động đưa tới cửa là được. Vùng đầm lầy này còn có chức năng bảo quản tự nhiên, lần này ăn không hết, lần sau lại ăn, cũng không cần lo lắng bị hỏng mất.
Tần Lãng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi ai oán thỏ tử hồ bi.
Lần này chết là con ngựa xui xẻo này, vậy lần sau thì sao, có phải cũng nên đến phiên bọn hắn?
Nghĩ tới đây, Tần Lãng không khỏi nhìn về phía Lãnh Nguyệt bọn hắn, trong mắt ẩn chứa sự hỏi dò và tìm kiếm.
Ánh mắt Tần Lãng vừa đúng lúc giao hội với ánh mắt của Lãnh Nguyệt bọn hắn, bốn người lúc này không ai nói gì, chỉ dùng ánh mắt giao nhau giữa không trung, im lặng trao đổi.
Một lúc lâu sau, Tần Lãng dẫn đầu lên tiếng nói: “Chúng ta mau cứu nó đi, thật đáng thương, chúng ta cũng chỉ tốn chút thời gian thôi mà.” Lãnh Nguyệt tương đối lý trí, nàng nhìn mặt trời sắp lặn, lại nhìn một chút tình trạng của mọi người, bốn người vốn lành lặn không chút tổn hại, lúc này trên người ai cũng có vết thương.
“Thế nhưng chúng ta tự lo còn chưa xong.” Kim Đạt Lợi trầm tư một chút, nói ra: “Trước đây ta cũng đã gặp qua tình huống như vậy, ta có một biện pháp.” Không đợi những người khác nói chuyện, Kim Đạt Lợi liền cong ngón cái và ngón trỏ lại, đặt lên môi huýt một tiếng sáo.
Theo tiếng huýt sáo của Kim Đạt Lợi, con ngựa vừa rồi còn đang liều mạng giãy dụa dần dần bình tĩnh lại, ngừng giãy giụa. Ngay sau đó, Kim Đạt Lợi lại huýt liên tiếp vài tiếng, con ngựa kia vậy mà nghe hiểu, nhìn Kim Đạt Lợi với ánh mắt tràn đầy cảm kích.
Rất nhanh, con ngựa liền cố gắng nằm rạp trên bề mặt đầm lầy, để làm chậm tốc độ lún xuống, đồng thời mở rộng diện tích tiếp xúc của cơ thể với mặt đầm lầy, giảm bớt áp lực trên đơn vị diện tích, từ đó làm chậm tốc độ chìm xuống.
Ngay sau đó, dưới sự chỉ huy của Kim Đạt Lợi, con ngựa bắt đầu thử di chuyển kiểu lăn người, chậm rãi lăn từ một vị trí đến một vị trí khác an toàn hơn. Khi lăn, nó cố gắng đảm bảo mỗi động tác đều tiến hành chậm rãi, để tránh làm bùn đất sinh ra khe hở, tăng tốc độ lún xuống.
Sau đó, Kim Đạt Lợi lại từ trong túi đồ tùy thân của mình lấy ra một cuộn dây thừng chắc chắn, hướng phía Lãnh Nguyệt khẩn cầu.
“Lãnh cô nương, cô có thể giúp ta một việc không?” Lãnh Nguyệt bởi vì biểu hiện của Kim Đạt Lợi trong khoảng thời gian này, cái nhìn đối với hắn đã có chỗ thay đổi, không còn cảm thấy hắn là một kẻ trí thông minh đáng lo ngại, mà là cảm thấy có thể cải biến và dạy dỗ.
Bởi vậy, nàng ngẩng đầu nhìn Kim Đạt Lợi, thản nhiên nói: “Giúp cái gì, ngươi cứ nói đi.” Kim Đạt Lợi không còn che giấu, nói thẳng suy nghĩ của mình: “Lãnh cô nương, ta muốn nhờ cô buộc một đầu dây thừng này vào một chỗ kiên cố ở bờ đối diện, đầu còn lại buộc vào cổ con ngựa này.” Lãnh Nguyệt cũng là người thông minh, lúc này nghe Kim Đạt Lợi nói như vậy, nàng đã đoán được ý đồ của hắn.
Nàng yên lặng đánh giá trong lòng một chút, cảm thấy biện pháp này khả thi, lúc này mới quăng dây thừng về phía bờ bên kia.
Bờ bên kia, xa xa có thể nhìn thấy có cây to còn có đá lớn.
Lo lắng cây to không đủ vững chắc, Lãnh Nguyệt thắt một nút chết ở đầu dây, xa xa ném mạnh, trực tiếp vòng qua một tảng đá lớn nhất ở bờ bên kia.
Làm xong tất cả những điều này, Lãnh Nguyệt không khỏi hít sâu một hơi.
Vốn dĩ nàng nghĩ sẽ không quăng trúng, ai ngờ một lần là được.
Lãnh Nguyệt lại kéo kéo sợi dây, đảm bảo đầu dây kia đã buộc chắc vào tảng đá lớn, lúc này mới cố định vững chắc đầu dây bên này, hướng về phía con ngựa to lớn kia mà quăng tới.
Con ngựa biết đây là muốn cứu nó, nên ngoan ngoãn phối hợp.
Lãnh Nguyệt ngắm ném rất chuẩn, nhắm ngay con ngựa ném một cái, cổ con ngựa liền bị vòng dây thừng tròng vào.
Kim Đạt Lợi nhìn thấy vậy, không nhịn được vỗ tay khen Lãnh Nguyệt.
“Lãnh cô nương, bây giờ cô chính là người ta bội phục nhất, ném vòng cũng chuẩn như vậy!” Lãnh Nguyệt liếc nhìn Kim Đạt Lợi một cái, hờ hững nói: “Vậy dĩ nhiên, quen tay hay việc thôi, ngươi luyện tập thời gian dài, tự nhiên cũng có thể làm được. Tốt rồi, đừng nói nhảm nữa, nói với con ngựa kia, bảo nó lăn về phía bờ bên kia, chúng ta đi theo sau nó.” Lúc này con ngựa đã không còn lún xuống nữa, nó lẳng lặng ở nguyên tại chỗ, không giãy dụa nữa, chờ Kim Đạt Lợi thổi hiệu lệnh, nó lập tức lăn về phía bờ bên kia, Tần Lãng bọn hắn theo sát sau lưng con ngựa lớn.
Có con ngựa lớn làm tiên phong mở đường, Tần Lãng bọn hắn đã kịp thời an toàn đi qua vùng đầm lầy trước khi trời tối.
Tảng đá lớn dùng để cột dây thừng vô cùng to lớn, ở giữa còn có một cái hốc lõm, vừa vặn đủ cho bốn người trú lại.
Trời nhá nhem tối, lại nổi gió lớn.
Gió mạnh tàn phá bừa bãi, giống như một vũ công điên cuồng, thỏa thích nhảy múa, xoay tròn giữa đất trời. Nó gào thét xuyên qua thung lũng, thung lũng đáp lại tiếng gào hoang dã của nó; nó lao nhanh qua đồng ruộng, khiến mặt đất run rẩy dưới chân nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận