Thần Hồn Đan Đế

Chương 121: Đêm nay nhận tiện đến ngươi

"Mau trốn đi!" Tần Lãng vừa ôm ngực bị thương vừa thúc giục.
Cản địch Thế Kiệt một lát chắc là đủ thời gian cho ba người chạy thoát!
"Phía sau núi có đường thông, lối vào ở chỗ này!" Một loạt giá sách trong thư phòng của cha Tiểu Lạt Tiêu bị đẩy ra, để lộ con đường núi xoáy xuống bên trong.
"Mau vào đi!" Tần Lãng cùng Vân nhi tiến vào lối vào, Tiểu Lạt Tiêu lại dừng lại.
"Tiểu Lạt Tiêu ngươi ngây ra đó làm gì, mau đi thôi!" Tần Lãng vội vàng thúc giục.
Nhưng Tiểu Lạt Tiêu không có chút ý định rời đi, buồn bã cười một tiếng nói: "Tần Đan Sư, Vân nhi muội tử, thật vui khi được quen biết các ngươi, ta rất vui trong khoảng thời gian ở cùng các ngươi. Ta ở lại đây sẽ đẩy giá sách về chỗ cũ, như vậy bọn chúng sẽ không tìm được đường này. Cha mẹ ta đều bị bọn chúng bắt rồi, ta không thể bỏ lại bọn họ một mình mà chạy trốn!"
"Ngươi ngốc quá! Ngươi đi, cha mẹ ngươi mới không bị chúng cố kỵ, sẽ không nói cho bọn chúng bí mật Hỏa Tinh, bọn họ tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì! Nếu ngươi ở lại, ngươi sẽ trở thành điểm yếu của cha mẹ ngươi trong tay chúng, vì ngươi, bọn chúng chắc chắn sẽ nói cho địch Thế Kiệt biết bí mật Hỏa Tinh, đến lúc đó cả nhà ba người ngươi đều phải chết!" Tần Lãng vừa tiếc của vừa giận dữ nói.
Bị Tần Lãng nói như vậy, Tiểu Lạt Tiêu chợt tỉnh ngộ, đang muốn vào lối vào, thì địch Thế Kiệt cũng đã thở hồng hộc đuổi đến, đưa tay chụp lấy Tiểu Lạt Tiêu.
"Thiếu gia, ngươi tốc độ nhanh nhất, ngươi mang Tiểu Lạt Tiêu đi trước! Người của Dã Lang dong binh đoàn đã đuổi đến rồi, ta đến cản chúng một lát, nếu không ai trong chúng ta cũng không chạy thoát được!" Tần Lãng đang định xông ra cứu Tiểu Lạt Tiêu, Vân nhi lại nhanh tay hơn, đẩy Tiểu Lạt Tiêu vào lối vào, thân ảnh trắng như tuyết không chút do dự xông đến chỗ địch Thế Kiệt, trường kiếm đâm thẳng vào vết thương mất cánh tay trái của đối phương.
"Vân nhi!" Tần Lãng khẽ quát một tiếng, làm sao có thể để một cô gái làm người chặn hậu?
Giờ phút này Tần Lãng thà chết ở đây cũng không bỏ lại Vân nhi một mình chạy trốn!
Dùng hết toàn lực một kiếm ép lui địch Thế Kiệt, Vân nhi xoay trường kiếm lại, gác ngang cổ mình trắng như tuyết: "Thiếu gia, nếu ngươi không đi, ta sẽ tự sát ngay trước mặt ngươi!"
Nhìn thấy vẻ mặt quyết tuyệt của Vân nhi, mũi Tần Lãng cay xè, cổ họng run rẩy, sâu trong nội tâm nơi nào đó bị đả kích mạnh mẽ, những kiên trì ban đầu bị phá tan tành!
"Được, ta đi!" Hốc mắt Tần Lãng đỏ hoe, hai tay nắm chặt, kéo tay Tiểu Lạt Tiêu dẫn theo nàng tiến vào lối vào sau núi, hướng Hỏa Hải dưới đáy cốc chạy trốn, sau lưng truyền đến giọng nói đầy tình cảm của thiếu nữ: "Thiếu gia, ngươi vì Vân nhi đã làm rất nhiều, hôm nay để Vân nhi làm chủ vì ngươi cố gắng một lần!"
Tần Lãng thi triển Du Long bộ đến cực hạn, rất nhanh đã rời khỏi phía sau núi, đến biên giới Hỏa Hải dưới đáy cốc, buông tay Tiểu Lạt Tiêu ra, Tần Lãng trước tiên lấy ra một viên định vị phù từ nhẫn trữ vật, nhanh chóng tế ra!
Ánh sáng trắng lóe lên, định vị phù biến mất, Tần Lãng lộ vẻ mong chờ nhìn chằm chằm nơi định vị phù biến mất, đang chờ đợi thân ảnh của Vân nhi xuất hiện.
Nhưng chờ đợi đến mấy chục giây, trước mặt Tần Lãng vẫn trống trơn, không thấy thân ảnh Vân nhi xuất hiện!
Định vị phù mất đi tác dụng đồng nghĩa với việc Vân nhi đã bị đối phương bắt được, xóa bỏ thông tin định vị trên phù khiến không thể truyền tống!
"Vân nhi!" Tần Lãng gào thét như phát điên, ngửa mặt lên trời gào một tiếng, toàn thân run rẩy, hai tay nắm chặt răng rắc vang lên, cả người như phát cuồng!
Một bên Tiểu Lạt Tiêu ngơ ngác nhìn theo, thấy hốc mắt Tần Lãng dần dần đỏ hoe, không khỏi thở dài một tiếng.
"Vân nhi! Ta thề, nếu ngươi thiếu một sợi tóc, ta nhất định sẽ tắm máu Dã Lang dong binh đoàn, đem địch Thế Kiệt băm thây xé xác!"
Tiểu Lạt Tiêu phát hiện, giờ phút này, Tần Lãng đột nhiên từ cuồng nộ biến thành vô cùng tỉnh táo, đôi mắt đen láy tỏa ra ánh nhìn lạnh lẽo như băng, khiến người nhìn vào có cảm giác như đang nhìn thấy hung thú Thượng Cổ, ngay cả linh hồn cũng không tự chủ run rẩy!
"Đi vào Hỏa Hải dưới đáy cốc!" Tần Lãng nói với Tiểu Lạt Tiêu, rất nhanh tìm thấy vị trí lối đi kỳ lạ mà Lạc Thiên nói tới, thả người nhảy vào Hỏa Hải Vô Tận!
Trong sơn trại của Thiết Huyết dong binh đoàn.
Địch Thế Kiệt bị Tần Lãng chém đứt cánh tay trái đã được băng bó dày đặc, che phủ như xác ướp.
Trần Minh, Hàn Bưu và Phiền Thử của Dã Lang dong binh đoàn an tọa một bên uống trà thơm.
Ở đối diện bốn người bọn hắn, Lạc Thiên, Ninh Tiêu Linh, Tiếu Nhân Hùng, Vân nhi bốn người bị trói gô, quỳ gối trên mặt đất.
"Chậc chậc, không ngờ nha đầu này lại giàu có như vậy, trong nhẫn chứa đồ nhiều bảo bối thế!"
Nhìn những vật phẩm gần như chất đầy cả bàn, Trần Minh, thân là đoàn trưởng Dã Lang dong binh đoàn, cũng có chút hoa mắt. Hàng trăm vạn lượng ngân phiếu, gần trăm viên linh đan các loại, định vị phù cùng các tài nguyên tu luyện nhiều vô kể, mà thứ khiến Trần Minh rung động không thôi chính là hơn nghìn viên linh thạch long lanh trong suốt có thể làm lóa mắt kia!
Linh thạch là tài nguyên tu luyện cao cấp, giá cả cực kỳ đắt đỏ, lại là của hiếm có tiền chưa chắc mua được, thế lực nhỏ bình thường căn bản chưa từng thấy qua!
Bao nhiêu năm như vậy Trần Minh cũng chỉ sử dụng được 5 viên linh thạch tu luyện mà thôi!
Nhiều linh thạch như vậy xuất hiện trước mắt bọn chúng khiến bọn chúng miệng đắng lưỡi khô, hưng phấn không thôi!
Hơn nghìn viên linh thạch, nếu đổi ra bạc, thì chính là ít nhất 1 tỷ lượng bạc trắng! Nhiều bạc như vậy, chúng có cướp bóc vài chục năm ở Hỏa Di Cốc cũng không kiếm được!
"Trần Đoàn Trưởng, nhiều đồ tốt thế này chúng ta chia như thế nào?" Địch Thế Kiệt thèm thuồng nhìn linh thạch trên bàn, liếm môi, ánh mắt lộ vẻ tham lam. Trận chiến này đại thắng, gần như tất cả đều là do công lao dùng độc của hắn, bản thân còn mất một cánh tay, chiếc nhẫn trữ vật này cũng là hắn tịch thu được, nhiều linh thạch như vậy, tối thiểu hắn cũng phải được 200~300 viên chứ?
"Ngân phiếu đều cho ngươi, số tài nguyên tu luyện còn lại toàn bộ sung công!" Trần Minh lạnh lùng nói.
"Sung công? Như vậy không hay lắm đâu Đoàn Trưởng, ngài cũng nên có chút ý tứ chứ?" Mắt Địch Thế Kiệt trợn tròn, hắn tự nhiên hiểu sung công mà Trần Minh nói là muốn đưa về cho Dã Lang dong binh đoàn rồi chia cắt, nói cách khác, nhiều linh thạch như vậy hắn chẳng được một xu!
"Sao, ngươi không phục? Muốn gây hấn với uy nghiêm của đoàn trưởng sao?" Hàn Bưu một bên đột nhiên đứng dậy, nhìn địch Thế Kiệt từ trên cao xuống trừng mắt.
"Phục phục phục, ta phục!" Địch Thế Kiệt liên tục gật đầu, Trần Minh có ba tên cao thủ đỉnh phong 50 Cửu Trọng, bản thân thật sự không phải đối thủ của bọn họ.
Nghĩ tới việc bận rộn cả ngày cuối cùng lại bị người khác làm áo cưới, Địch Thế Kiệt giận không chỗ xả, ánh mắt trực tiếp rơi vào Vân nhi.
"Bốp!" Một cái tát mạnh giáng xuống mặt Vân nhi, lập tức xuất hiện một dấu tay đỏ ửng.
"Hừ, không được chia tài nguyên tu luyện thì thôi, quyển Đoàn Trưởng, đêm nay ta sẽ bù lỗ lên người nàng!" Địch Thế Kiệt hung dữ nhìn Vân nhi, liếm môi khô khốc.
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận