Thần Hồn Đan Đế

Chương 2437: tàn hồn

Chương 2437: Tàn hồn
Tựa hồ để kiểm chứng suy đoán của hắn, Tần Lãng khi di chuyển, đột nhiên một đạo sấm rền từ trên bầu trời lóe lên, bất quá hứng thú của nó tự hồ không nhắm vào Tần Lãng, chỉ hơi chao đảo một chút rồi vụt qua đi.
Sấm rền nổ vang trong tích tắc, không trúng cũng quét qua một vòng tia điện, dưới ánh sáng của tia điện, toàn bộ bãi bùn sáng như ban ngày.
Tần Lãng lại càng sớm đã mở thiên nhãn thánh hồn, nhờ thiên nhãn thánh hồn gia trì, Tần Lãng rất dễ dàng phát hiện trên bãi bùn đoạn xương ngón chân kia.
Đó là một phần của xương đùi người, bị thiên lôi thiêu đốt đen kịt, ngược lại là nhìn không ra hình dạng ban đầu.
Xung quanh đoạn xương ngón chân đó, còn có rất nhiều xương cốt bị thiên lôi oanh kích vỡ vụn, rơi rải rác trên đất.
Tần Lãng cau mày, nhìn quanh bốn phía, vẫn có thể ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt từ trong những vệt đen trên đất.
Khi cầm đoạn xương ngón chân lên, Tần Lãng vô tình nhặt được một vật, thoáng nhìn thấy không rõ.
"Đây là?" Nhìn vật trong tay, Tần Lãng vô cùng nghi hoặc. Nhưng cảm giác quen thuộc khiến hắn kinh hãi.
"Đây là đóa hoa cà độc dược mà ba người chúng ta đã từng ẩn thân sao?" Tần Lãng nhận ra đóa hoa này, lập tức cảnh giác với mọi thứ xung quanh.
Nếu đây là hoa cà độc dược, vậy Vạn Hoa Cốc trước đó chắc chắn đã bị hủy diệt, còn đoạn xương ngón chân này chắc là của Cốc Chủ nào đó.
Nghĩ đến đây, Tần Lãng chợt nhận ra một mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Hắn vô thức né sang một bên, cảm giác có người bên cạnh mới dần biến mất.
"Ra đi, đừng trốn nữa, ta biết ngươi ở đó."
Tần Lãng đứng ở vị trí đầu hướng gió, hướng về chỗ bị sét đánh đen nhất, nói.
Nhưng xung quanh không một tiếng động, lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió thổi qua sa mạc.
"Ngươi là Cốc Chủ gì đúng không, trước đó đã muốn gặp mặt ngươi rồi, chỉ là không nhìn thấy, bây giờ xin ngươi đi ra, chẳng lẽ không dám sao?"
Tần Lãng thấy kế khích tướng không thành, trực tiếp sử dụng chiêu khích tướng.
Quả nhiên, người như Cốc Chủ ghét nhất bị người khác xem thường, nghe Tần Lãng nói vậy, hắn lập tức thẹn quá hóa giận, từ từ di chuyển ra sau đống cát nơi mình ẩn nấp.
Một hồn thể rất hư nhược, gầy trơ cả xương, toàn thân đen nhẻm, xem ra khi còn sống đã gặp lôi kiếp nhưng không vượt qua được.
Nói như vậy, loại lôi kiếp này rất ít người tránh được, nhưng Cốc Chủ có thể lưu lại một sợi tàn hồn, đã là chuyện không dễ dàng.
"Không ngờ ngươi biến thành như thế này. Bất quá cũng là thiên đạo nương tay, ngươi mới nhặt về một tia hồn phách. Chỉ là người bình thường trong tình huống này sẽ ngoan ngoãn thu mình lại, đợi tám mươi một trăm năm hay vẫn có cơ hội phục hồi."
"Sao ngươi lại hồ đồ thế? Còn dám đến tấn công ta, phải biết rằng ta bây giờ cho dù không cần linh lực cũng có thể đánh ngươi hồn phi phách tán."
Tần Lãng nhìn tàn hồn gầy trơ xương trước mắt, trong ánh mắt lóe lên một tia khinh thường cùng đồng tình.
Từ thần đàn cao cao rơi xuống bùn đất, như ai cũng có thể giẫm đạp hắn, nỗi hụt hẫng trong lòng Cốc Chủ có thể tưởng tượng được.
Hiện tại còn bị Tần Lãng trào phúng như vậy, lại bắt gặp vẻ khinh thường trong mắt Tần Lãng, Cốc Chủ chỉ cảm thấy một cơn giận bốc lên từ dưới chân, hắn không thể kiểm soát được bản thân nữa.
Chỉ thấy hắn tụ tàn hồn lại thành một đoàn, lao nhanh về phía Tần Lãng.
Đây là muốn liều chết, bất chấp hủy hoại cơ hội sống sót duy nhất của mình cũng muốn cùng mình đồng quy vu tận à, Tần Lãng đã nhìn ra ý đồ của Cốc Chủ.
"Đã yếu như vậy rồi mà còn dám đòi chết, được, ta sẽ giúp ngươi toại nguyện."
Tần Lãng mỉm cười, tay trái duỗi ra một ngón trỏ chỉ về phía Cốc Chủ.
"Phanh!"
Trong ánh mắt không thể tin được của Cốc Chủ, Cốc Chủ trơ mắt nhìn hồn phách mình khó khăn lắm mới ngưng kết được cứ như vậy tan biến giữa không trung.
Nếu như thời gian có thể quay lại, hắn nhất định sẽ không lựa chọn đánh lén Tần Lãng. Nếu không đánh lén thì có lẽ hắn vẫn còn cơ hội sống sót, trăm năm sau, hắn vẫn có thể xưng bá thần giới bát trọng thiên.
Thế nhưng, nếu chỉ là nếu như, trên thế giới này không có thuốc hối hận để mua. Cốc Chủ mang theo tiếc nuối vô tận vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
Tần Lãng thấy tai họa ngầm đã được loại bỏ, không còn kiêng dè gì nữa, hắn bỏ xương ngón chân chìa khóa vào túi trữ vật, tay trái phất lên, dẫn ra một vòng ngọn lửa.
Ngọn lửa vừa vung ra liền rơi xuống đất, chỉ trong chốc lát đã đốt thành một vòng tường lửa, thiêu rụi toàn bộ khu vực của Vạn Hoa Cốc trước kia.
Tần Lãng đứng nhìn từ xa, cho đến khi đám tro tàn đã bị ngọn lửa liếm sạch, hắn mới chậm rãi rời đi.
Theo chỉ dẫn trên bản đồ, trạm thứ hai là một vùng đầm lầy, Tần Lãng mở thiên nhãn thánh hồn, cũng chỉ thấy điểm đánh dấu chỉ vẽ một vùng nước, bên trong có vật gì đó đang phát sáng.
Ngay khi Tần Lãng nhìn rõ điểm trạm thứ hai, nội dung của hai trạm đầu trên bản đồ vậy mà tự động thiêu hủy, không còn dấu vết.
Nhìn bản đồ đột nhiên trống không, Tần Lãng thở dài, có thêm một cái tâm nhãn, âm thầm ghi nhớ vị trí và lộ tuyến của hai trạm đầu.
Nếu như sau này muốn trở lại theo đường cũ, không nhớ rõ lộ tuyến sẽ không được.
Theo phương hướng trong trí nhớ, Tần Lãng di chuyển như rắn về phía trước, tốc độ cực nhanh.
Trong nháy mắt, Tần Lãng chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên tai.
Đoạn đường này không gặp bất kỳ trở ngại nào, trước khi mặt trời lặn, Tần Lãng bị một vùng nước cản đường.
Toàn bộ vùng nước trong veo, thỉnh thoảng có hải âu và uyên ương lướt qua mặt nước, cỏ lau và cây rong bên bờ khẽ rung theo gió, dưới ánh tà dương được nhuộm một màu vàng óng, ánh sáng rực rỡ.
Tần Lãng lang thang trong sa mạc quá lâu, vì vậy chợt thấy cảnh sắc tươi đẹp này trước mắt, nhất thời có chút ngây người.
Nhưng thường thì sau sự yên bình luôn ẩn chứa sóng gió, Tần Lãng không hề thả lỏng cảnh giác, mà vừa làm bộ thảnh thơi ngắm nhìn phương xa vừa cảnh giác đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Tần Lãng phát hiện, vùng nước này nhìn thì yên bình, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể thấy mặt nước từ bờ đến hồ dâng cao từng lớp từng lớp, những gợn sóng vuông và tam giác giao nhau tung hoành, đến vị trí giữa hồ, phảng phất như mặt nước còn tiếp tục đi lên mãi, xuyên thẳng lên trời không thấy điểm dừng.
Tần Lãng vô ý thức nhìn mặt nước nửa ngày, bị chóng mặt nhức đầu, từ đầu đến cuối không cách nào nhìn thẳng vào giữa hồ.
Hồ này thật cổ quái.
Tần Lãng chưa từng gặp tình huống như vậy, nhất thời hào hứng, tràn đầy phấn khởi muốn tìm hiểu nghiên cứu.
Hắn biết rõ: nếu không thể tìm ra bí mật ẩn chứa trong hồ này, hắn sẽ không thể lấy được vật phẩm ở cửa thứ hai, từ đó ảnh hưởng đến kế hoạch tìm kiếm tàn quyển Vô Tự thiên Thư.
Tần Lãng mở thiên nhãn thánh hồn, hướng về phía chu vi cẩn thận tìm kiếm.
Chỉ là thật không may, khi thiên nhãn thánh hồn nhìn về phía mặt hồ, phảng phất có một tấm gương khổng lồ âm thầm hút toàn bộ linh lực của thiên nhãn thánh hồn, khiến thiên nhãn thánh hồn hoàn toàn không phát huy tác dụng.
Tần Lãng thấy tình huống này, đành phải từ bỏ phương pháp này, khổ sở suy nghĩ những phương pháp khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận