Thần Hồn Đan Đế

Chương 1646: Truyền tống đại trận

"Ngươi cho rằng ta sẽ làm theo lời ngươi sao?" Mục Phong cười lạnh một tiếng. Hỏa độc trong cơ thể hắn chính là do Tần Lãng ban tặng, kẻ sau há lại có lòng tốt giúp hắn loại bỏ hỏa độc? "Ta giúp ngươi loại bỏ hỏa độc đương nhiên là có điều kiện." Tần Lãng cười nói. "Ngươi là muốn ta dẫn ngươi rời khỏi mỏ quặng chứ gì?" Mục Phong hừ lạnh nói. "Nói chuyện với người thông minh thật là dễ dàng! Nói thật, bây giờ là ngươi và ta hợp tác, cùng nhau thoát khỏi mỏ quặng này!" Tần Lãng gật đầu cười: "Ta nghĩ ngươi hẳn là cũng không muốn cả đời đi theo Diêu chủ quản, mãi mãi ở lại cái nơi cằn cỗi, bị trục xuất này chứ?" Sắc mặt Mục Phong thay đổi vài lần, lúc này mới lên tiếng: "Ta ngược lại biết cách nào để rời khỏi mỏ quặng, nhưng ngươi chưa chắc có đủ vốn liếng!" "Ồ, để rời khỏi mỏ quặng này cần điều kiện gì?" Tần Lãng mắt sáng lên, lên tiếng hỏi. "Tại biên giới mỏ quặng có một chỗ thông với bên ngoài, đó là truyền tống đại trận, nó có thể đưa võ giả trở về nơi đã đến trước đây, nhưng để mở trận thì cần ít nhất năm ngàn viên hỏa diễm lưu cao phẩm, tiêu hao rất lớn, ngươi có không?" Khóe miệng Mục Phong lộ ra một tia cười lạnh, nhìn Tần Lãng. Mục Nham và Hồ Hàn dùng mấy trăm năm mới gom đủ mười ngàn viên hỏa diễm lưu cao phẩm, đủ thấy mức độ khó thu thập cao phẩm hỏa diễm lưu. Tần Lãng bất quá mới đến mỏ quặng không lâu, dù hắn tìm kiếm cao phẩm hỏa diễm lưu rất giỏi, nhưng Mục Phong nghĩ, trong vòng ba tháng ngắn ngủi Tần Lãng căn bản không thể thu thập được nhiều cao phẩm hỏa diễm lưu như vậy, nếu không thì Tần Lãng cũng đã giống như Mục Nham và Hồ Hàn, hấp tấp đi tìm Diêu chủ quản từ lâu rồi, chứ không phải tiếp tục ở lại nguồn mỏ. "Chỗ ta có hơn 11.000 viên hỏa diễm lưu cao phẩm, ngươi thấy có đủ để chúng ta rời khỏi đây không?" Tần Lãng lật tay lấy ra chiếc túi đựng hỏa diễm lưu cao phẩm, linh lực trên bề mặt hiện lên, vô số ánh lửa từ trong túi lóe ra. "Ngươi vậy mà đã tích góp được nhiều hỏa diễm lưu cao phẩm đến vậy!" Mục Phong hai mắt trợn tròn nhìn túi trong tay Tần Lãng, khó tin há hốc mồm. Sự thật trước mắt hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của hắn! "Nếu như ngươi đã có mười ngàn viên hỏa diễm lưu cao phẩm, sao không trực tiếp đi tìm chủ Quản đại nhân đổi lấy tư cách rời đi nơi này!" Mục Phong trong đầu hiện lên nghi hoặc, nhịn không được hỏi. "Ta không phải đã để Mục Nham và Hồ Hàn đi dò đường rồi sao, còn cần gì tự thân mạo hiểm nữa?" Tần Lãng cười nói. "Hóa ra Mục Nham và Hồ Hàn bất tri bất giác đã trở thành con cờ của ngươi!" Khóe miệng Mục Phong nhịn không được run lên, trong ánh mắt nhìn Tần Lãng tràn đầy vẻ kiêng dè. Từ lúc bắt đầu vô cùng gọn gàng linh hoạt rót hỏa độc vào cơ thể hắn, đến việc tùy tiện nắm được điểm yếu của hắn để buộc hắn phải hợp tác, rồi đến việc lợi dụng Mục Nham và Hồ Hàn, tâm tư của Tần Lãng kín đáo, hành sự lão luyện, hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của hắn! "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nắm chắc thời gian rời đi, lâu quá Diêu chủ quản sinh lòng nghi ngờ, chúng ta muốn chạy trốn cũng không thoát!" Mục Phong trịnh trọng nói. "Được!" Tần Lãng khẽ gật đầu, lấy ra một bộ quần áo thủ vệ mặc vào, theo sát phía sau Mục Phong, hai người nhanh chóng đi về hướng mỏ quặng. "Mục lĩnh đội, ngài ra rồi!" Hai tên thủ vệ đang canh giữ ở miệng mỏ thấy Mục Phong mang theo Tần Lãng đi ra, lên tiếng hỏi: "Không ngờ ngài lại nhanh như vậy đã ra, mọi việc thế nào rồi?" "Có ta Mục Phong ra tay, tự nhiên là mã đáo thành công!" Vỗ vỗ vào thú túi bên hông, Mục Phong cười nói. "Mục lĩnh đội quả nhiên lợi hại, không hổ là tâm phúc của chủ quản đại nhân! Ồ, sao ngài không trực tiếp áp giải đám thợ mỏ kia đi gặp chủ quản đại nhân?" Hai tên thủ vệ khen Mục Phong một câu, nghĩ đến điều gì đó, một mặt không hiểu. Mục Phong lại còn nhét thợ mỏ vào thú túi, chẳng phải là vẽ vời cho thêm chuyện sao? "Chủ quản đại nhân dặn dò lần này làm việc phải khiêm tốn, chớ trương dương, trực tiếp mang theo thợ mỏ về sợ khiến cho những thợ mỏ khác nghi ngờ và bạo động." Mục Phong giải thích qua loa. "Ồ, thì ra là thế! Ồ, sao lại chỉ có hai người các ngươi đi ra, những người khác đâu?" Hai tên thủ vệ giật mình gật đầu, thấy sau lưng Mục Phong chỉ có Tần Lãng đi theo, trong mắt đồng thời lộ ra vẻ nghi hoặc. "Các huynh đệ vất vả lắm mới có cơ hội vào được nguồn mỏ, tự nhiên muốn ở đó chờ thêm vài ngày, thu thập đủ hỏa diễm lưu cao phẩm. Các ngươi cũng biết, ở ngoài Thần Vực, hỏa diễm lưu cao phẩm có giá trị liên thành đến nhường nào?" Mục Phong cười bí hiểm. "Thì ra là vậy!" "Chúng ta hiểu rồi!" Hai tên thủ vệ nhìn nhau, lộ ra vẻ bừng tỉnh, gật đầu. Cơ hội mỗi người vào nguồn mỏ chỉ có một lần, những thủ vệ kia tự nhiên không muốn tùy tiện đi ra ngoài. "Vất vả hai vị huynh đệ trấn thủ nơi này, trước khi huynh đệ ở trong kia ra ngoài, liền không cần cho đám thợ mỏ nơi này đi vào." Mục Phong cố ý dặn dò. "Chúng ta hiểu, Mục lĩnh đội yên tâm!" Hai tên thủ vệ cười gật đầu. "Đi thôi, chúng ta mau về bẩm báo chủ quản đại nhân!" Mục Phong vẫy tay với Tần Lãng, hai người nhanh chóng rời khỏi lối vào mỏ quặng. Có Mục Phong dẫn đường, hai người rất nhanh đã đi đến nơi Mục Phong nói là biên giới mỏ quặng, vị trí của truyền tống đại trận. "Ai đó, dừng lại!" Hai người vừa mới dừng lại, một vài bóng người từ một trạm gác lóe ra, trực tiếp chặn hai người bọn họ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận