Thần Hồn Đan Đế

Chương 103: Lui ra Tông Môn

Tần Lãng khẽ giật mình. Vốn dĩ thấy xung quanh có nhiều người bị thương như vậy, Tần Lãng rất tự trách. Nếu như bản thân không ngất đi thì đã có thể dùng Thần Hồn khế ước để kiềm chế Yêu Nữ Tiếu Tiếu, không đến mức khiến cho Phong Vân Tông thương vong thảm trọng. Nhưng Phong Viễn Kỳ không hỏi đúng sai trắng đen mà trực tiếp quát tháo hắn, phảng phất như tất cả sai lầm này đều do một mình hắn gây ra vậy!
"Ta... không... có... sai..." Tần Lãng từng chữ từng chữ ngẩng đầu, chăm chú nhìn Phong Viễn Kỳ đối diện. Cho dù người đối diện là Tông chủ Phong Vân Tông, là đệ nhất cường giả của Tung Hoành Đế Quốc thì Tần Lãng cũng chẳng hề sợ hãi! Leo Đăng Thiên Thê là phần thưởng dành cho đệ tử nhập nội môn, tất cả những người vào nội môn đều đã leo qua rồi! Dựa vào cái gì mà hắn liều mạng leo lên đỉnh Đăng Thiên Thê, kết quả lại còn có lỗi? Cái nồi này ta không chịu!
Khuôn mặt Phong Viễn Kỳ lập tức trở nên lạnh lẽo. Từ trước đến nay chưa từng có đệ tử nội môn nào dám dùng thái độ này nói chuyện với hắn: "Nếu không phải ngươi leo lên đỉnh Đăng Thiên Thê, Yêu Nữ sao có thể trốn ra ngoài?"
"Nếu không phải ngươi leo lên đỉnh Đăng Thiên Thê, Phó Tông chủ Mặc Phong sao có thể bị trọng thương đến suýt chết?"
"Nếu không phải ngươi leo lên đỉnh Đăng Thiên Thê, sao lại có nhiều trưởng lão, chấp sự của tông môn bị thương hoặc mất mạng đến vậy?"
"Nếu không phải ngươi leo lên đỉnh Đăng Thiên Thê, sao chí bảo Đăng Thiên Thê của Phong Vân Tông lại bị Yêu Nữ cướp đi?"
"Ngươi phạm phải sai lầm lớn như thế mà không tự biết, đáng phải chịu tội gì!" Một luồng khí giận dữ hung mãnh từ trong cơ thể Phong Viễn Kỳ bắn ra, trực tiếp nhắm vào Tần Lãng!
Tần Lãng chợt cảm thấy một áp lực cường đại như bài sơn đảo hải ập đến, đánh vào ngực khiến hắn lồng ngực lõm vào một cái hố. Ngọt ngào một vị, một ngụm máu lớn liền phun ra ngoài! Võ Vương cường giả nổi giận bộc phát, trực tiếp trọng thương Tần Lãng!
"Thiếu gia!" Vân Nhi vừa mới được cứu thoát khỏi tay Yêu Nữ, còn chưa kịp nở nụ cười vui mừng, đã thấy Tần Lãng bị tông chủ làm bị thương, không khỏi sắc mặt đại biến!
Các đệ tử xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, tông chủ lại không để ý đến thân phận, tự mình ra tay với một tên đệ tử nội môn. Xem ra, hắn đã nổi giận đến cực điểm rồi!
"Ngươi có nhận sai hay không!" Phong Viễn Kỳ bước lên một bước, mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, toàn thân tản mát ra từng cơn tức giận! Lúc này, các đệ tử đều cúi đầu xuống, sợ đụng phải uy nghiêm của tông chủ! Chỉ có Tần Lãng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Viễn Kỳ, chậm rãi nói: "Sai không ở ta, ta vì sao phải nhận!"
Cho dù ngươi là tông chủ thì sao? Ta không có sai, vì sao phải cúi đầu trước ngươi! Lúc này, bóng lưng đơn bạc của thiếu niên lại tràn đầy khí khái nam nhi!
"Ngu xuẩn mất khôn!" Giận dữ hừ một tiếng, Phong Viễn Kỳ quanh thân dâng lên linh lực bành trướng, chuẩn bị dùng thủ đoạn lôi đình để thu phục Tần Lãng! Lúc này, Mặc Phong che vết thương trên vai đi tới, mở miệng nói: "Tông chủ, là ta dẫn Tần Lãng leo Đăng Thiên Thê. Chuyện này, ta cũng có trách nhiệm không thể trốn tránh. Nếu như muốn xử phạt, xin hãy xử phạt cả ta cùng đi!"
Mặc Phong có chút kỳ quái, Phong Viễn Kỳ luôn có lòng dạ bao dung, vậy mà hôm nay lại có vẻ rất khác thường, đặc biệt nhắm vào Tần Lãng!
"Mặc tông chủ, ngươi có thương tích trong người, trước hãy về nghỉ ngơi. Chuyện này cứ giao cho ta xử lý là được rồi!" Phong Viễn Kỳ nói. Hắn không nghĩ tới, lúc này Mặc Phong lại mở miệng giúp Tần Lãng nói chuyện, hơn nữa còn đứng về phía Tần Lãng. Như vậy thì hắn, cái vị tông chủ này làm sao có thể xử phạt Tần Lãng được? Về phần việc trước mắt bao người, hắn giao quyền xử lý cho cấp dưới càng là điều không thể! Tần Lãng gây ra nhiễu loạn lớn như vậy, hắn lại còn tha thứ cho y, vậy thì uy nghiêm tông chủ của hắn để đâu?
Mặc Phong cười khổ một tiếng, đang muốn mở miệng thì một vị Tôn Giả tóc trắng phơ chậm rãi bước đến: "Phong tông chủ, sai không ở Tần Lãng. Toàn bộ Phong Vân Tông, cũng chỉ có ngươi và ta biết rõ bí mật trên đỉnh Đăng Thiên Thê, ngay cả Mặc Phong Tông Chủ cũng không biết, huống chi một tên đệ tử nho nhỏ? Hơn nữa, cho dù hôm nay Tần Lãng không lên đỉnh Đăng Thiên Thê, thì Yêu Nữ kia cũng sẽ trong vòng vài tháng tới phá bỏ trói buộc mà chạy ra khỏi Đăng Thiên Thê, gây họa cho Phong Vân Tông."
"Được! Đã Tôn Giả tự mình mở miệng vì Tần Lãng cầu tình, vậy thì ta tạm tha cho hắn lần này, nhưng không được có lần sau nữa!" Giận dữ hừ một tiếng, Phong Viễn Kỳ không thèm nhìn Tần Lãng một cái, định phủi tay áo rời đi!
"Hừ, không cần ngươi tha! Ta Tần Lãng hôm nay liền lui ra khỏi Phong Vân Tông, từ nay về sau không còn bất cứ liên quan gì với Phong Vân Tông nữa!" Tần Lãng không nghĩ tới đường đường tông chủ Phong Vân Tông, đệ nhất cường giả của Tung Hoành Đế Quốc, vậy mà lại là một người như vậy! Ở cùng với hắn trong một tông môn thế này, ủy khuất cầu toàn, kéo dài hơi tàn chi bằng bản thân xông xáo một phen, thống khoái tự tại!
"Cái gì! Ngươi muốn lui khỏi Phong Vân Tông!" Khóe miệng Phong Viễn Kỳ hung hăng co lại, không nghĩ đến Tần Lãng lại quyết đoán như vậy, đưa ra quyết định như thế. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn!
"Đa tạ Tôn Giả và Mặc tông chủ đã thay ta cầu xin!" Tần Lãng khom người hành lễ với hai người.
Tôn Giả khẽ nhíu mày. Mặc Phong muốn nói gì đó, miệng động đậy nửa ngày lại không biết phải mở miệng như thế nào, cuối cùng lắc đầu than thở một tiếng.
"Vân Nhi, chúng ta đi!" Tần Lãng vẫy tay gọi Vân Nhi.
"Thiếu gia!" Vân Nhi vội chạy đến, vội vàng vịn cánh tay Tần Lãng, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ thương tiếc, trong đôi mắt đẹp ngậm đầy nước mắt, khóe mắt hơi phiếm hồng.
Vân Nhi đỡ lấy Tần Lãng, hai người đi về phía xa xa, trong ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm của Phong Viễn Kỳ.
"Tông chủ quá đáng! Hắn đường đường là Nhất Tông Chi Chủ lại đối với thiếu gia, ngươi một Võ Sĩ nho nhỏ ra tay! Hắn nhất định là ghen ghét ngươi leo lên đỉnh Đăng Thiên Thê, thiên phú còn tốt hơn hắn cho nên cố ý mượn cơ hội gây khó dễ cho ngươi! Uổng ta trước kia một mực ngưỡng mộ hắn, ta thật sự là nhìn nhầm hắn, hắn mà cũng xứng làm đệ nhất cường giả Tung Hoành Đế Quốc sao? Cái đám đệ tử Phong Vân Tông này chúng ta không làm cũng được, miễn có thể tránh khỏi bị khinh bỉ ở cái nơi này!" Ngực Vân Nhi kịch liệt phập phồng, tức giận không thôi. Những gì Phong Viễn Kỳ làm với Tần Lãng đã triệt để làm cho Vân Nhi thất vọng, chọc giận nàng!
"Hì hì, tiểu đệ đệ quá đẹp trai, cái tính cách nói một là một này rất đúng khẩu vị tỷ tỷ! Hừ, không nghĩ đến Phong Vân Tông lại đúng là một nơi không ngừng sản xuất 'ngụy quân tử', cái 'phong thủy bảo địa' a. Phong Viễn Kỳ này lại vô sỉ đến vậy, có thể so được với bọn họ Khai phái Tổ Sư rồi a!" Mấy trăm dặm bên ngoài, Yêu Nữ Tiếu Tiếu hì hì yêu kiều cười một tiếng. Tay ngọc vung lên, giữ lấy một viên phù triện trong tay, nụ cười dần tắt. Trong đôi mắt quyến rũ bỗng phát ra một vòng hàn quang, lạnh lùng nói: "Tiếu Tiếu tiểu đệ của ta, cũng là thứ ngươi Phong Viễn Kỳ có thể động vào sao?"
Tổng điện, nơi đổi tài nguyên. "Giúp ta đổi tất cả tích phân tông môn thành linh thạch." Tần Lãng lộ ra huy hiệu luyện đan sư, đưa lệnh bài đệ tử cho đệ tử trực ban. Trên lệnh bài, số tích phân là do bản thân hắn vất vả kiếm được. Trước khi rời khỏi Phong Vân Tông, hắn đương nhiên muốn bỏ vào túi cho an tâm.
"99 triệu..." Nhìn thấy con số dài trên lệnh bài đệ tử của Tần Lãng, con mắt đệ tử trực ban trợn tròn. Không kìm được, hắn nuốt một ngụm nước bọt thật lớn. Nhiều tích phân tông môn như vậy, không biết hắn phải mất bao lâu mới có thể kiếm được.
Rất nhanh, đệ tử trực ban sai người đẩy ba chiếc xe đẩy tới. Không còn cách nào, số linh thạch Tần Lãng đổi thực sự quá nhiều. Chín ngàn chín trăm vạn viên thì một xe đẩy căn bản không chứa hết. "Vị Đan Sư tôn kính, ngài có cần ta giúp ngài đem linh thạch đưa về không?" Đệ tử trực ban cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Không cần." Tần Lãng tiện tay vung lên, ba xe đầy ắp linh thạch lập tức biến mất không thấy gì, toàn bộ đều đã vào trong chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay hắn.
"Đan Sư đại nhân còn có gì cần ta giúp không ạ?" Đệ tử trực ban cung kính hỏi. "Số tích phân còn lại, đổi hết thành Hỏa Diệm Thạch. Sau đó, giúp ta làm thủ tục lui khỏi tông môn." Tần Lãng thản nhiên nói.
"Cái gì, ngài muốn lui khỏi tông môn!" Đệ tử trực ban hoảng sợ, thậm chí còn cảm thấy bản thân có phải nghe lầm hay không? Phong Vân Tông chính là đại tông môn đứng đầu Tung Hoành Đế Quốc! Bao nhiêu người muốn vào cũng không được! Người khác thì cố sống cố chết tìm cách vào Phong Vân Tông, vậy mà vị này trước mắt lại muốn lui khỏi Phong Vân Tông! Không phải là đầu óc bị úng nước thì cũng là bị lừa đá!
Cầu nguyệt phiếu! Cầu vote 9-10 mỗi chương! Cầu Kim Nguyên Đậu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận