Thần Hồn Đan Đế

Chương 228: Tuyết Thiên Mạt

"Không được." Tần Lãng không hề liếc nhìn thanh niên một cái mà trực tiếp cự tuyệt. Hắn vất vả lắm mới tìm được chỗ ở, sao có thể tùy tiện nhường cho người khác. Hơn nữa, giọng điệu và cử chỉ của thanh niên kia quá cao ngạo, cứ như thể mình tài giỏi hơn người, điều này càng khiến Tần Lãng thêm chán ghét.
Bị Tần Lãng từ chối, trong mắt thanh niên thoáng hiện vẻ lo lắng, giọng nói lạnh lùng: "Ta có thể trả gấp đôi tiền thuê nhà, nhường một gian phòng cho ta!" Nói xong, thanh niên khoanh tay trước ngực, mặt lộ vẻ đắc ý. Thanh niên nghĩ, với điều kiện lợi ích lớn như vậy, đối phương chắc chắn sẽ động lòng, tự nhiên sẽ nhường phòng cho mình.
"Không hứng thú." Tần Lãng lắc đầu, chuẩn bị rời đi. Nghe câu trả lời của Tần Lãng, vẻ đắc ý trên mặt thanh niên cứng đờ, trong mắt lộ rõ sự tức giận: "Gấp năm lần! Chỉ cần nhường cho ta một gian phòng, ta có thể trả gấp năm lần tiền thuê phòng!" Tần Lãng đơn giản chỉ là dựa vào việc hắn cần phòng gấp mà muốn ra giá thôi, chỉ cần hắn đưa ra điều kiện đủ hấp dẫn thì đối phương tự nhiên sẽ vội vàng đồng ý.
Lão bản đứng bên cạnh mắt trợn tròn, vừa rồi phòng mình cho thuê, giờ chỉ trong chớp mắt đã tăng lên gấp năm lần! Thật quá hấp dẫn!
"Gấp 10 lần..." Tần Lãng lạnh lùng lên tiếng.
"Gấp 10 lần!" Khóe mắt thanh niên giật giật, không ngờ Tần Lãng lại hiểm ác như vậy, mở miệng đòi gấp mười lần giá, sau một hồi do dự, thanh niên nghiến răng nói: "Được, gấp 10 lần thì gấp 10 lần! Ta trả cho ngươi gấp mười lần tiền thuê nhà, ngươi đưa chìa khóa phòng cho ta."
Lão bản bên cạnh hít vào một ngụm khí lạnh, giá phòng chỉ trong chớp mắt mà tăng lên gấp 10 lần, thật quá điên cuồng!
"Ta có nói muốn nhường phòng cho ngươi sao?" Thấy thanh niên cản mình, Tần Lãng sắc mặt trầm xuống.
"Vừa nãy ngươi không phải ra giá gấp 10 lần..." Thanh niên ngẩn người.
"Ta nói ta trả gấp mười lần để mua ngươi xéo khỏi đây!" Tần Lãng lườm thanh niên, đẩy tay hắn ra, rồi bước lên cầu thang.
So về tiền ư? Trong nhẫn trữ vật của Tần Lãng chứa toàn bộ gia sản của hai đại Vực chủ Hỗn Loạn Chi Vực, cộng lại chưa chắc đã bằng một chút của một Gia tộc Nhất Lưu ở Hoàng thành!
"Thì ra là một vị không thiếu tiền!" Lão bản thầm nghĩ, thanh niên này quả là khoe của nhầm người.
"Ngươi --" Bị Tần Lãng mắng, thanh niên tức giận đến nghiến răng, ngực phập phồng dữ dội. "Tiểu tử ngươi có gan dám trêu ngươi tiểu gia! Ta đây là Lục Xuyên, nhị đệ tử của Đan Vương Sớm Mai của Phong Vân Tông, là Nhị Phẩm Luyện Đan Sư danh giá. Không biết có bao nhiêu người quỳ xin ta còn không được, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đem phòng dâng cho tiểu gia, nếu không không cần tiểu gia ra tay, sẽ có người đến thu thập ngươi, nịnh bợ tiểu gia!"
Lục Xuyên vốn không muốn lộ thân phận, nhưng tên thanh niên áo trắng này quá không biết điều, hy vọng Phong Vân Tông và thân phận Nhị Phẩm Luyện Đan Sư sẽ khiến đối phương sợ hãi, nhanh chóng nhường phòng cho mình.
"Lại là Nhị Phẩm Luyện Đan Sư của Phong Vân Tông!" Lão bản mặt lộ vẻ rung động, lúc này mới để ý hai cái đan lô màu vàng trên ngực Lục Xuyên. Trong lòng thầm tiếc cho Tần Lãng, vì một căn phòng mà đắc tội một Nhị Phẩm Luyện Đan Sư, quả là một hành động không sáng suốt. Hơn nữa, vị luyện đan sư này còn là nhị đệ tử của Đan Vương Sớm Mai, người của đại tông môn hàng đầu của Tung Hoành Đế Quốc – Phong Vân Tông, điều này lại càng không thể đắc tội nổi!
"Ngươi là người của Phong Vân Tông!" Tần Lãng đang lên cầu thang, chợt dừng bước, quay đầu nhìn Lục Xuyên.
"Không sai! Sao? Sợ rồi à?" Lục Xuyên cười khẩy, khoanh tay trước ngực, lộ vẻ đắc ý. Hiển nhiên hắn nghĩ rằng Tần Lãng nghe được thân phận của mình thì đã sợ hãi, chuẩn bị cúi đầu thỏa hiệp. Mình nên làm khó dễ hắn như thế nào mới vừa hả giận, vừa không mất phong độ của đại tông môn Phong Vân Tông?
Trong lúc Lục Xuyên đắc ý tính toán thì đột nhiên cảm thấy Tần Lãng khẽ động, một bàn tay bỗng vụt đến. Lục Xuyên kinh hãi, với thực lực Võ Sư sơ kỳ, hắn rõ ràng thấy được động tác của đối phương, nhưng dù có tránh thế nào cũng không né được cái tát này, chẳng phải nói là, thanh niên trạc tuổi này có thực lực mạnh hơn cả hắn sao!
"Bốp!" Một tiếng tát vang dội vang lên, trước ánh mắt kinh ngạc của lão bản khách sạn, một bên mặt của Lục Xuyên đỏ bừng sưng tấy.
"Đậu phộng!" Mắt lão bản gần như muốn trừng ra ngoài. Trong tình huống biết rõ đối phương là Nhị Phẩm Luyện Đan Sư của Phong Vân Tông mà lại dám thẳng tay tát vào mặt, thanh niên áo trắng này quả là quá mạnh mẽ, chẳng lẽ hắn không sợ Phong Vân Tông trả thù sao?
"Ngươi! Ngươi dám đánh ta!" Lục Xuyên ôm lấy gò má nóng rát, mặt lộ vẻ không tin được, chỉ vào Tần Lãng, dữ tợn nói.
"Đánh ngươi thì sao? Nếu nơi này không phải là Hoàng Thành, ta sớm đã giết ngươi rồi! Còn không mau cút đi!" Tần Lãng lạnh lùng nhìn Lục Xuyên, quát lên. Bản thân vốn không muốn gây chuyện, nhưng đối phương cứ ức hiếp đến trên đầu mình, lại được đà lấn tới, Tần Lãng không phải là quả hồng mềm. Chấp Sự của Phong Vân Tông hắn còn chém giết được, sao lại sợ một tên đệ tử của Phong Vân Tông!
"Ngươi có gan! Chuyện này ta nhớ kỹ, Phong Vân Tông của ta và ngươi không xong!" Bị ánh mắt lạnh băng của Tần Lãng nhìn chằm chằm, toàn thân không tự chủ được run lên, sợ Tần Lãng ra tay lần nữa, Lục Xuyên để lại một câu ngoan thoại rồi chật vật rời khỏi khách sạn.
"Tiểu hỏa tử à, ngươi chọc nhầm người rồi. Ta khuyên ngươi nên đổi khách sạn khác mà lánh nạn đi, Phong Vân Tông không phải là người bình thường có thể chọc nổi đâu." Lão bản nhìn Tần Lãng lắc đầu khuyên nhủ. Phong Vân Tông là đại tông môn hàng đầu của Tung Hoành Đế Quốc, thế lực khổng lồ, đắc tội bọn họ không phải là hành động sáng suốt. Không biết cúi đầu trước kẻ mạnh thì kết cục sẽ vô cùng thảm thiết.
"Đa tạ lão bản đã nhắc nhở, ta dám đánh hắn thì tự nhiên không sợ Phong Vân Tông trả thù!" Cảm ơn lão bản một tiếng, Tần Lãng dẫn Vương Ngũ về phòng của mình.
Sắp xếp ổn thỏa xong, Tần Lãng rời khỏi khách sạn, hướng đến Công hội Luyện Đan Sư của Hoàng Thành.
Công hội Luyện Đan Sư Hoàng Thành lại là Tổng Bộ của Công hội Luyện Đan Sư của cả Tung Hoành Đế Quốc, là nơi duy nhất có Ngũ Phẩm Đan Vương Triệu Quang Binh, hội trưởng của nơi này. Tần Lãng vốn là một thành viên của Công hội Luyện Đan Sư, đã đến Hoàng Thành thì hẳn là nên đến thăm hỏi Triệu Đan Vương. Đương nhiên, đến Công hội Luyện Đan Sư còn một mục đích quan trọng hơn cả, đó là tìm hiểu thông tin xem Đan Sư Thiếu Soái có đưa Vân nhi đến Hoàng Thành hay không.
Đi qua dòng người ồn ào náo nhiệt gần nửa canh giờ, Tần Lãng đứng trước đại sảnh Công hội Luyện Đan Sư, định lên lầu hai, nhưng bị hai hộ vệ ở đây chặn lại.
"Ta là Luyện Đan Sư của Công hội Luyện Đan Sư, đến đây bái phỏng Triệu Đan Vương!" Tần Lãng lấy ra huy hiệu luyện đan sư của mình đưa cho hai hộ vệ.
"Nhị Phẩm Luyện Đan Sư!" Thấy huy hiệu của Tần Lãng, trên mặt hai hộ vệ đang kiêu ngạo thoáng qua vẻ kinh ngạc, không ngờ một thiếu niên trẻ tuổi như vậy đã là Nhị Phẩm Luyện Đan Sư, thật đáng ngưỡng mộ!
"Thật không may, Triệu Đan Vương đã ra ngoài, hay là ngài hôm khác đến?" Hai hộ vệ cung kính nói.
"Vậy được." Thất vọng quay người, Tần Lãng đang định rời đi thì một giọng nói ôn tồn truyền đến: "Đến sớm không bằng đến đúng lúc, vị tiểu hữu này không biết tìm lão hủ có việc gì?"
Chỉ thấy một lão giả mặt hiền hòa, tóc bạc, bước đến, chính là Triệu Quang Binh – Triệu Đan Vương!
"Triệu Đan Vương!" Tần Lãng cung kính chắp tay, cười nói. Ánh mắt của hắn vô tình liếc sang phía sau lưng lão, thấy một bóng người xinh đẹp, không khỏi khẽ giật mình.
Thấy vẻ khác lạ của Tần Lãng, Triệu Quang Binh mỉm cười, chỉ vào bóng dáng xinh đẹp phía sau, hỏi Tần Lãng: "Sao vậy, chẳng lẽ vị tiểu hữu này quen biết Tuyết thiên kim của Tuyết gia, tiểu thư Tuyết thiên Mạt?"
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận