Thần Hồn Đan Đế

Chương 2604: bẫy kẹp thú

Chương 2604: bẫy kẹp thú
“Đồ chơi?”
Tâm tình vốn đã bình phục gần như hoàn toàn, Lương Hùng khi nghe từ ngữ này hoàn toàn không thể giữ nổi bình tĩnh, lập tức mở miệng hỏi, trong mắt có vẻ bị vũ nhục.
“Ha ha ~”
Thấy Lương Hùng đặt câu hỏi, người áo đỏ kia tựa hồ khinh thường vô cùng, nàng gật đầu nói: “Sao, một cốc chủ ngay cả bản thân mình còn không bảo vệ được, không nên bị người xem như đồ chơi đối đãi sao?”
Lương Hùng định cùng người áo đỏ này tranh cãi, thì Tần Lãng lén bấm tay Lương Hùng, nói nhỏ.
“Nàng cố ý chọc giận ngươi, đừng mắc lừa.”
Vốn đã tức giận đến bốc khói trên đầu, Lương Hùng nghe lời Tần Lãng mới tỉnh táo lại, im lặng nuốt những lời định nói vào bụng.
“Ngươi muốn làm gì, nói thẳng đi, đừng vòng vo tam quốc. Mặt khác làm phiền ngươi xưng tên tuổi, nhỡ chúng ta va chạm trên giang hồ với tiền bối nào, còn có thể đi thỉnh tội!”
Thấy người áo đỏ kia cứ quanh đi quẩn lại né tránh chủ đề, Tần Lãng vô cùng bất mãn, lúc này vạch rõ.
Người áo đỏ nghe vậy liền chuyển ánh mắt hoàn toàn sang Tần Lãng, nhỏ giọng nói: “Tuổi không lớn lắm mà tính khí nóng nảy thật.”
“Đã ngươi không nói lý do, vậy không cần thiết giam chúng ta ở đây, chúng ta còn có việc, xin đi trước một bước, ngài cứ từ từ chơi.”
Lần đầu thấy người nào hung hăng càn quấy không dứt khoát lưu loát như vậy, Tần Lãng không còn kiên nhẫn được nữa.
Thấy Tần Lãng thực sự muốn đi, người áo đỏ kia mới lộ ra một nụ cười đầy ý vị thâm trường, thản nhiên nói.
“Người trẻ tuổi, đừng vội. Sốt ruột phát hỏa thì nên uống thuốc. Ta tên Điệp Vũ, người giang hồ gọi là Điệp già, các ngươi cứu người này ta còn dùng được, ở lại đây, ta có thể coi như các ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện, ta xem như không thấy, các ngươi đi nhanh một chút đi. Chậm trễ nữa ta sẽ đổi ý đấy.”
Điệp Vũ Lão Thái kia có vẻ rất uể oải, không muốn cùng Tần Lãng bọn hắn giằng co quá nhiều, nói xong một câu như vậy, chỉ lẳng lặng nhìn Tần Lãng bọn hắn.
Tần Lãng lại không có ý định nể mặt đối phương, cười lạnh nói: “Chúng ta tới đây là để cứu người, ngươi nghĩ chúng ta sẽ tay không trở về sao?”
Điệp Vũ Lão Thái cảm thấy mình có lòng từ bi, không ngờ Tần Lãng lại không lĩnh tình, nàng tức giận nói.
“Ta chỉ là thấy ngươi là tạo vật giá trị của thần giới, nên mới đi cho ngươi chút thuận tiện, ngươi lại được đà lấn tới, đồ tàn tật!”
Tần Lãng cười lạnh nói: “Ta không cần ngươi tạo thuận lợi, người của ta không cần ngươi che chở.”
Nói đến hai chữ "che chở", Tần Lãng cố ý nhấn mạnh.
“Vậy, ngươi khăng khăng muốn đối đầu với ta sao?”
Điệp Vũ Lão Thái chăm chú nhìn Tần Lãng, lạnh giọng hỏi.
Tần Lãng không hề nhượng bộ, trên khí thế không hề thua kém nửa phần: “Không phải khăng khăng, mà là nhất định, người của ta ta nhất định phải mang đi.”
Lần này Điệp Vũ giận quá hóa thẹn, nhưng nàng rất nhanh bình tĩnh lại. Thậm chí còn quay sang Tần Lãng nở nụ cười, nói: “Nếu vậy, đường xa đến đây tức là khách, uống với ta chén trà rồi hãy đi!”
Tần Lãng không nói được cũng không nói không được, chỉ lẳng lặng nhìn, ngược lại muốn xem Điệp Vũ Lão Thái này định giở trò gì.
Rất nhanh, Điệp Vũ liền mang tới mấy chén máu trà, mỗi người một chén.
Tần Lãng cầm chén máu trà lên nhìn xuống, chỉ thấy màu nước trà đỏ như máu, lơ lửng vài cánh lá trà, đặt trong tay một lát, có mùi tanh xộc vào mũi.
Điệp Vũ Lão Thái lúc này giống như một đại sư phẩm trà thực thụ, chậm rãi nói về chén máu trà.
Nói thật, Điệp Vũ Lão Thái này khẩu tài cũng không tệ, trải qua nàng diễn giải một hồi, trừ Tần Lãng ra thì mấy người còn lại đều có chút miệng đắng lưỡi khô.
Những người khác thì không sao, riêng Lương Hùng bị giam lâu, không đủ nước uống, đã sớm khát khô cả cổ.
Trước đó hắn thấy Tần Lãng bọn họ không uống, mới nhịn không động, giờ nghe Điệp Vũ Lão Thái nói thao thao bất tuyệt như vậy, hắn liền không nhịn được mà cầm chén trà lên, muốn nếm thử xem sao.
Đến thời khắc mấu chốt, Tần Lãng thấy Lương Hùng không ổn, lập tức chộp lấy chén trà của Lương Hùng, trước khi mọi người kịp phản ứng, hắt thẳng nước trà lên mặt Điệp Vũ Lão Thái.
“Tê ~”
Theo tiếng hít vào không đồng đều của mọi người, chén trà trong tay mọi người đều rơi xuống đất, khi chạm đất, nước trà trong nháy mắt ăn mòn thành một cái hố sâu, thấy rõ được độc tính cường đại.
Nhìn lại Điệp Vũ Lão Thái, nàng bị Tần Lãng hắt cho một chén nước trà, nóng đến mức không khỏi kêu la oai oái.
Xui xẻo là trên mặt nàng có phủ một lớp vải đỏ, bị nước trà ngấm vào thì vội vàng không kéo xuống được, lại nóng vừa vội, nàng bất giác loạn cào loạn cấu trong không trung.
Nhân cơ hội này, Tần Lãng khẽ mấp máy miệng, thốt ra một chữ: “Đi ~”
Tần Lãng nói cực khẽ, nhưng những người ở đây đều nghe thấy.
Mấy người còn đang ngẩn ngơ chưa hoàn hồn nghe thấy Tần Lãng nhắc nhở, lúc này mới tỉnh táo hoàn toàn, liên tục chạy ra khỏi lối đi.
Bên ngoài, Huyễn Sa đã sớm giết xong những súc sinh kia, đứng bên ngoài tiếp ứng.
Nhìn thấy Tần Lãng bọn họ đi ra, lập tức vui mừng nói: “Thánh tử, đi mau, ta đã mở ra một đường nhanh chóng, xuống dưới rất thuận tiện, người khác không ai biết đâu.”
Tần Lãng biết bây giờ không phải lúc lề mề, gật đầu, cùng Tiểu Bắc và mọi người theo đường Huyễn Sa mở ra mà mau chóng rời đi.
Hiện tại vẫn chưa biết Điệp Vũ Lão Thái này lai lịch gì, nhưng bớt một chuyện vẫn hơn, cứ cứu Lương Hùng trước đã, những chuyện khác sẽ từ từ tính sau.
Chỉ là bọn họ vừa mới đặt chân lên đường trở về, thì Điệp Vũ Lão Thái vừa khó khăn lắm mới thoát được trói buộc liền đuổi theo.
“Sao? Chạy tới địa bàn của ta gây sự rồi định đi? Đứng lại cho ta!”
Điệp Vũ Lão Thái quả thực quen thuộc địa hình, đuổi theo rất nhanh, giọng nói gần như ngay sau lưng đám người mấy bước chân.
“Thánh tử, các ngươi đi trước, tỷ muội chúng ta yểm hộ cho các ngươi!”
Huyễn Nguyệt nhìn lại, thấy Điệp Vũ tới rất gần, vội vàng nói với Tần Lãng.
“Không cần, lão thái kia tương đối khó đối phó, các ngươi không phải đối thủ của nàng. Ta ở lại, các ngươi đi trước, nhớ trên đường trở về có gặp tình huống đột ngột nào, cũng đừng ham chiến, an toàn trở về mới là chính sự, những cái khác đều là chuyện nhỏ.”
Tần Lãng vội vàng dặn dò vài câu, ra hiệu mọi người đi trước, còn mình thì ở lại tại chỗ chờ địch.
Mọi người thấy Tần Lãng ý đã quyết, cũng biết bọn họ ở lại chỉ làm vướng chân Tần Lãng, lập tức chào tạm biệt rồi rời đi.
Tần Lãng thấy mọi người rời đi, tảng đá lớn trong lòng lúc này mới hạ xuống.
Cuối cùng cũng có thể thoải mái đối địch rồi.
Tần Lãng lúc này không còn vướng bận gì nữa, hắn ngồi xổm người xuống, tìm một tư thế thoải mái, bày một cái bẫy, còn mình thì ẩn đi, lặng lẽ chờ Điệp Vũ tới.
Điệp Vũ đuổi rất nhanh, gần như chân trước của Tần Lãng vừa mới đặt xong bẫy, thì chân sau của Điệp Vũ đã giẫm lên rồi.
Vì thời gian gấp rút, Tần Lãng chỉ đặt hai cái bẫy kẹp thú, không ngờ lại kẹp đúng chân của Điệp Vũ.
Mặt mũi thép của bẫy kẹp thú bị Điệp Vũ đạp trúng, đâm thủng một chân của Điệp Vũ, giờ phút này nàng đang kêu la đau đớn.
Tần Lãng từ trong bóng tối đi ra, lặng lẽ thưởng thức hình ảnh nhếch nhác của Điệp Vũ, lúc này mới châm chọc nói.
“Không ngờ đại danh đỉnh đỉnh Điệp Vũ chúng ta, lại có thể thua ở mấy cái bẫy kẹp thú nhỏ bé này, chậc chậc, thật mở mang tầm mắt ~”
Bạn cần đăng nhập để bình luận