Thần Hồn Đan Đế

Chương 2537: băng tiễn

Chương 2537: Băng tiễn.
Chờ tiếng bước chân bên ngoài đi xa, Mây Hạch cùng Đường Tâm Nhiên không hẹn mà cùng từ chỗ mình ẩn nấp dưới gầm giường đứng lên, liếc mắt nhìn nhau, mở cửa lặng lẽ ẩn vào gian phòng đối diện lánh nạn. Hiện tại là thời điểm cảnh giới nghiêm ngặt nhất của Yêu giới, nếu như tùy tiện ra ngoài hành động, rất có thể bị bắt ngay, ngược lại dễ dàng phí công vô ích. Nhưng bọn họ vừa mới ẩn thân gian phòng này hiển nhiên đã thành trọng điểm bị chú ý, lại trốn ở đó sớm muộn sẽ bị phát hiện, gian phòng đối diện so sánh thì an toàn hơn nhiều.
Lại nói, Khánh Xuân cùng Khánh Hạ tiến vào phòng Yêu Tổ, nhìn xung quanh một chút thấy không có ai, lúc này mới thương lượng. “Cận thần bên kia thế nào? Tiến triển còn thuận lợi không?” “Ngươi bên kia thế nào, bắt được người chưa?” Hai người một hồi trao đổi, cảm thấy hay là nên đi nhìn Yêu Tổ, chuyện cận thần bắt người đến bổ khí huyết cho Yêu Tổ mới là chính sự.
Trong đại sảnh Lẫm Uyên Cung, Ám Vệ bọn họ lúc này đều đã kiểm tra xong, cũng không có ai mang theo vật phẩm nguy hiểm. Thấy không tra ra cái gì, lấy Lâm thừa tướng cầm đầu, các quan viên lập tức ồn ào lên. “Các ngươi chẳng phải nói muốn soát người sao? Hiện tại cái gì cũng không tìm ra được, xin hỏi giải thích thế nào đây, dù sao cũng phải cho chúng ta một lời công bằng chứ?”
Ám Vệ bọn họ không giống như Khánh Xuân, Khánh Hạ là cận thần kề cận Yêu Tổ, bởi vậy cũng không có đặc quyền, phó thừa tướng vừa hỏi như vậy, trực tiếp làm bọn họ á khẩu không trả lời được. Nhưng mệnh lệnh là như vậy, bọn họ không thể không kiên trì cùng đám đại thần cứng đầu này đôi co. Ngay lúc bọn họ sắp chống đỡ không nổi, Khánh Xuân, Khánh Hạ hai người kịp thời chạy tới. Cả đám người đều phảng phất như gặp được cứu tinh, vội vàng nhìn về phía Khánh Xuân, Khánh Hạ.
Lâm thừa tướng đại diện cho đám quần thần, dẫn đầu bước lên một bước, lạnh lùng nhìn Khánh Xuân nói: “Yêu Tổ đi đâu lâu như vậy rồi, chúng ta muốn gặp hắn, có phải là các ngươi đã giấu hắn rồi không?” Đã lâu như vậy không thấy Yêu Tổ, Lâm thừa tướng đã bắt đầu sinh nghi. Liên tưởng đến việc vội vàng khép kín trận pháp, ánh mắt Lâm thừa tướng nhìn Khánh Xuân càng lúc càng thêm nghi hoặc. Nhìn thấy mọi người nhao nhao nghi ngờ nhìn bọn họ, Khánh Xuân cùng Khánh Hạ không khỏi cười nhạo một tiếng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi sắc.
“Yêu Tổ có lệnh, 50 người phía dưới có thể đi nội điện tăng cường, chuẩn bị cho việc giao chiến với thần giới.” Khánh Xuân không nhìn vẻ kích động của đám quần thần, trực tiếp lấy ra quyển trục trong tay tuyên bố. “Lâm thừa tướng, Khả Nhi, mục thượng thư......” Đọc lưu loát 50 cái tên, Khánh Xuân thả quyển trục trong tay xuống, mặt không biến sắc nói “Mời những người này theo ta đi nội điện! Những người khác tự đi đến những gian phòng đã được phân xong nghỉ ngơi.”
Nghe được tin tức muốn đi nội điện tăng cường công lực, Lâm thừa tướng không những không vui mừng, mà trong lòng còn cảm thấy một nỗi lạnh lẽo. Hắn có một cảm giác bản năng rằng mọi thứ có gì đó không ổn, nhưng cơ hội tăng cường sức mạnh ở nội điện này mấy trăm năm mới có một lần, những người khác đều sớm đã nóng lòng chờ đợi, dẫn đầu đi theo Khánh Xuân, Khánh Hạ, chỉ còn lại Lâm thừa tướng một mình ngơ ngác ở lại. Khánh Xuân thấy vậy, biết Lâm thừa tướng đã nhận ra có điều không ổn, nhưng hắn cũng không sốt ruột.
Đến bước này, tầm hiểu biết của Lâm thừa tướng có vẻ hơi cao siêu quá nên ít người hiểu, một cây khó nên rừng, cũng không có cách nào để tâm đến quá nhiều thứ. Coi như lần này hắn không muốn đi cũng vẫn phải đi. Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, thấy những người khác đi xa, Lâm thừa tướng đành chậm rãi đuổi theo.
Đi liên tiếp gần nửa canh giờ, gần đến tẩm điện của Yêu Tổ, cận thần bọn họ rốt cục phát giác có điều không ổn. Có người dẫn đầu đặt câu hỏi: “Xin hỏi chẳng phải đi nội điện sao, sao lại đến tẩm điện điện hạ? Chuyện này không đúng như lúc đầu đã nói chứ?” Khánh Hạ không chút hoang mang nói “Trước bái kiến điện hạ Yêu Tổ, sau đó mới đến nội điện tăng cường, đây là quy củ.” Thấy Khánh Hạ giải thích như vậy, một đám người mặc dù vẫn còn nghi hoặc, nhưng cũng không tìm ra được sai sót gì, đành phải theo Khánh Xuân, Khánh Hạ tiến vào Tẩm Điện của Yêu Tổ.
Chỉ là vừa bước vào Tẩm Điện của Yêu Tổ, cơ quan đã bắn ra, bao vây bọn Lâm thừa tướng lại tại chỗ. “Khánh tổng quản, xin hỏi các ngươi đây là ý gì?” Đám người cũng đâu phải là kẻ đầu óc ngu ngốc, lúc này rốt cục kịp phản ứng ra điều không đúng, lập tức nghiêm giọng chất vấn Khánh Xuân, Khánh Hạ. Trả lời bọn họ là tiếng băng tiễn lạnh lùng găm vào thân thể.......
Thần giới, thấy đáy biển có biến hóa, mọi người kịp thời rút lui đến một nơi an toàn. Lúc này, Tần Lãng hôn mê nhiều ngày rốt cục tỉnh lại. Hắn phảng phất như vừa trải qua một giấc mộng rất dài, trong mộng hắn mơ thấy rất nhiều những hình ảnh đã qua, hắn cứ luẩn quẩn trong những hình ảnh tốt đẹp cùng tồi tệ trong quá khứ, rất lâu không thể nào thoát ra được. Khi hắn gian nan lắm mới giãy dụa ra được khỏi những hình ảnh ấy, trên mặt vẫn còn vài giọt nước mắt chưa khô.
Tần Lãng tự giễu cười, vừa lau đi những giọt nước mắt trên mặt vừa quan sát tình hình xung quanh. Đúng lúc này, có người phát hiện Tần Lãng tỉnh lại, vội vàng đi báo cáo với Ba Đồ Lỗ đang bàn bạc đối sách tiếp theo. Mặc dù công việc trong tay Ba Đồ Lỗ đang rất khẩn cấp, nhưng nghe được tin Tần Lãng đã tỉnh, liền ngay lập tức chạy đến, nắm lấy bàn tay có chút lạnh băng của Tần Lãng không buông.
“Tần Lãng huynh đệ, ngươi cuối cùng cũng tỉnh, lần này ngươi đã chịu khổ rồi!” Ba Đồ Lỗ nhìn Tần Lãng sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt, trong lòng cảm thấy áy náy vì sự ngu xuẩn đã ngộ nhận trước đó, sự áy náy này khiến cho Ba Đồ Lỗ đối đãi với Tần Lãng càng thêm nhiệt tình. Tần Lãng lộ ra một nụ cười tái nhợt, chậm rãi nói: “Không có gì đáng ngại, dù sao cũng phải có người đứng ra hy sinh mà.” Ba Đồ Lỗ thấy Tần Lãng vẫn còn hơi suy yếu, liền phân phó thị nữ mang cháo thuốc bổ khí huyết đến cho Tần Lãng, nhìn thần sắc Tần Lãng có chút khá hơn rồi mới ấp úng.
Tần Lãng nhận ra Ba Đồ Lỗ có điều muốn nói, liền cười nhạt bảo: “Tiền bối có gì muốn hỏi thì cứ nói thẳng đi!” Ba Đồ Lỗ thấy vậy, lúc này đem những nghi hoặc trong lòng lần lượt hỏi ra. Tần Lãng cũng không hề giấu giếm, đem những gì mình đã suy nghĩ kỹ càng và những hành động của mình trước đó kể ra. Nghe được Tần Lãng âm thầm làm rất nhiều chuẩn bị, Ba Đồ Lỗ càng thêm áy náy, sắc mặt hắn nghiêm túc nói: “Trước đây là ta quá ngu xuẩn, đã tin vào quá nhiều biểu hiện bên ngoài, suýt chút nữa thì gây ra đại họa!”
Tần Lãng thấy Ba Đồ Lỗ áy náy, vội vàng khoát tay một cái nói: “Chuyện này cũng không thể trách tiền bối được. Trước đây vốn ta định truyền tin, nhưng một phần là tình hình khẩn cấp, một phần cũng vì nghĩ đến bên cạnh tiền bối vẫn còn gian tế, sợ bị tiết lộ thông tin, nên mới tự tiện quyết định hành động trước.”
Nghe được Tần Lãng nhắc đến tên gian tế kia, Ba Đồ Lỗ lúc này mới nhớ ra là có một người như vậy. Hắn vỗ đầu một cái nói “Ngươi không nhắc ta còn quên, thần giới có một người như thế ở lại, trước đó chúng ta đã thiết kế bắt được hắn, nhưng hỏi thế nào cũng không chịu khai gì cả, hay là ngươi đi thử xem?”
Tuy Tần Lãng suy yếu, nhưng cũng chưa đến mức không xuống giường được, vì chuyện quá khẩn cấp, Ba Đồ Lỗ lập tức cho đưa tên gian tế kia đến gặp Tần Lãng. Khác với hình tượng đại hán vạm vỡ mà Tần Lãng tưởng tượng, người quỳ gối trước mắt hắn là một nam tử có thân hình thấp bé, trải qua nhiều ngày bị tra tấn bằng cực hình, hắn đã sớm mình đầy thương tích, có thể sống đến giờ là do Ba Đồ Lỗ đã cho hắn uống đan dược để giữ một hơi mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận