Thần Hồn Đan Đế

Chương 441: Bắt sống Tây Môn Bác

"Bản thiếu gia chỉ là đùa giỡn các ngươi thôi, các ngươi có thể làm gì được ta?" Tây Môn Bác cười lạnh, nghĩ đến điều gì đó, nói, "Đương nhiên, người đầu tiên đùa giỡn các ngươi không phải bản thiếu gia, mà là Đỗ Bằng Trình!"
"Ngươi có ý gì?" Nguyệt Bán Thành ánh mắt trầm xuống, vô ý thức hỏi.
"Có ý gì? Hai người các ngươi là đồ ngốc mắc bẫy của Đỗ Bằng Trình rồi, biết không? Cái danh ngạch tiến vào Quán Linh Thánh Lộ kia nó trân quý cỡ nào? Cho dù bản thiếu gia là con cháu trực hệ cao quý của Tây Môn gia tộc cũng chỉ có dư một cái danh ngạch mà thôi, vừa rồi Đỗ Bằng Trình nói bản thiếu gia còn có hơn một cái danh ngạch dư rõ ràng là lừa các ngươi, ta chỉ là phối hợp hắn diễn một màn kịch cùng các ngươi thôi!" Tây Môn Bác trêu tức nhìn về phía Tần Lãng và Nguyệt Bán Thành.
"Tiểu tử nhà ngươi ngay từ đầu đã không thành thật, bây giờ lại còn dám lừa gạt chúng ta!" Nguyệt Bán Thành trợn tròn mắt, lạnh lùng nhìn Đỗ Bằng Trình.
Một bên Tần Lãng dường như đã đoán trước, hờ hững nhìn mọi chuyện trước mắt, không nói lời nào.
"Tây Môn huynh, ta dù sao cũng coi như giúp ngươi có được rất nhiều tài nguyên tu luyện từ hai người bọn họ, ngài sao lại... Sao có thể qua cầu rút ván, cứ vậy mà bán đứng ta? Nể tình Đỗ gia ta đối với Tây Môn gia tộc các ngươi trung thành tuyệt đối, vào sinh ra tử, nhất định phải cứu ta ra khỏi tay hai người bọn họ!" Đỗ Bằng Trình không ngờ Tây Môn Bác lại vạch trần mưu kế của hắn trước mặt Tần Lãng, lập tức tỏ vẻ sợ hãi, lo lắng bất an nói.
"Hừ, ngươi còn có mặt mũi để bản thiếu gia cứu ngươi sao? Có kẻ mưu đồ danh ngạch Quán Linh Thánh Lộ mà ngươi không báo trước cho bản thiếu gia biết, nếu như không phải bản thiếu gia có Tây Môn gia tộc hùng mạnh này làm tấm khiên che chở, có lẽ giờ đã giống ngươi, bị hai người bọn họ bắt rồi! Chỉ riêng chuyện này thôi, dù hai người bọn họ không giết ngươi, hôm nay bản thiếu gia cũng phải hảo hảo thu thập tiểu tử nhà ngươi!" Tây Môn Bác lạnh lùng liếc Đỗ Bằng Trình, khinh thường nói.
"Tây Môn huynh, không phải ta không muốn nói cho ngài biết, là ta bị quản thúc bởi hai người bọn họ, giờ không có cơ hội nói mà! Đỗ gia chúng ta từ trước đến nay trung thành tuyệt đối với Tây Môn gia tộc, trời đất chứng giám, ngài không thể thấy chết mà không cứu..." Đỗ Bằng Trình như rơi xuống hầm băng, trong lòng lạnh lẽo, vẫn không muốn từ bỏ chút hi vọng cuối cùng, đau khổ cầu xin.
"Đã sớm biết tiểu tử nhà ngươi không thật thà, bây giờ thì có thể đi chết rồi!" Ánh mắt Tần Lãng lóe lên hàn quang, giơ tay chém xuống, một chưởng đao như sét đánh giáng xuống, hồng quang lóe lên, Đỗ Bằng Trình căn bản không kịp phản ứng, trực tiếp bị một chém thành hai khúc, chết ngay tại chỗ!
Trong tay phát ra lực hút, hộp ngọc Đỗ Bằng Trình vừa thu hồi trực tiếp rơi vào tay Tần Lãng.
"Tiểu tử không tệ, có thể dứt khoát giết chết một cao thủ Võ Linh cửu trọng đỉnh phong, coi như có chút tài năng!" Tây Môn Bác nhìn thi thể Đỗ Bằng Trình, không có chút thương hại nào, sau đó ánh mắt rơi vào Tần Lãng, "Bản thiếu gia cũng không phải người tham lam, dù sao có thêm một cái danh ngạch cũng không dùng được, danh ngạch Đỗ Bằng Trình có được coi như là các ngươi vừa mới bỏ gấp đôi giá mua, bản thiếu gia thưởng cho các ngươi!"
Nói xong, Tây Môn Bác trực tiếp quay người hướng bên ngoài phòng bước nhanh rời đi.
"Chờ một chút!" Tây Môn Bác vừa đi được hai bước, phía sau lại vang lên giọng nói lạnh lùng của Tần Lãng.
"Sao?" Tây Môn Bác dừng bước, nhíu mày.
"Danh ngạch của Đỗ Bằng Trình là chúng ta đã sớm định, vừa rồi Tây Môn công tử hứa cho chúng ta một danh ngạch nhưng vẫn chưa giao! Hy vọng Tây Môn công tử đường đường là nam tử hán, dám nói dám làm, cái danh ngạch đã hứa thì tốt nhất là nên giao ra! Nếu không..." Tần Lãng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tây Môn Bác, thản nhiên nói.
"Nếu không thì sao?" Tây Môn Bác cười trêu tức, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người gan dạ dám nói chuyện với hắn như vậy!
"Chúng ta đã trả giá đắt, đương nhiên sẽ tranh thủ những gì thuộc về mình! Nếu Tây Môn công tử không phối hợp, e rằng hôm nay ngươi khó có thể sống rời khỏi nơi này!" Thanh âm lạnh lùng của Tần Lãng truyền đến.
"Ngươi nói gì? Ta không thể sống rời khỏi đây? Ha ha ha, thật là chuyện buồn cười, ngươi chỉ là giết một Đỗ Bằng Trình mà thôi, thật sự cho rằng mình vô địch thiên hạ, có thể muốn làm gì thì làm sao? Không nói thân phận cao quý của bản thiếu gia, ngươi căn bản không dám động đến một sợi tóc của ta! Cho dù ngươi gan lớn bằng trời muốn động thủ với bản thiếu gia, những cường giả Tây Môn gia tộc âm thầm bảo vệ ta cũng tuyệt đối sẽ không để các ngươi được như ý, ngược lại sẽ lập tức giết chết các ngươi!" Tây Môn Bác dường như nghe được chuyện cười, căn bản không hề để Tần Lãng vào mắt.
"Được, nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta hãy xem rốt cuộc là chúng ta bị giết tại chỗ, hay là Tây Môn công tử bị chúng ta chém giết trước!" Thanh âm lạnh lùng từ miệng Tần Lãng truyền ra, sau một khắc, bước chân khẽ động, cả người nhanh như thỏ chạy, trực tiếp nhào về phía Tây Môn Bác!
"Hừ, không biết tự lượng sức mình!" Tây Môn Bác căn bản không lo lắng cho an nguy của mình, đột nhiên cao giọng, trong mắt lóe lên hàn quang, quát lạnh, "Trưởng lão Tây Môn Trì, lập tức động thủ, giết chết hai tên tiểu tử không biết tốt xấu này tại chỗ!"
"Rõ!" Một giọng trầm đục truyền ra, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong hư không, đứng chặn giữa Tần Lãng và Tây Môn Bác.
Chủ nhân của bóng người này chính là cường giả ngầm bảo vệ Tây Môn Bác, một trưởng lão của Tây Môn gia tộc, thực lực đạt đến Võ Tông nhất trọng!
Tây Môn Trì vừa hiện thân, đột nhiên một trảo duỗi ra, uy áp bao phủ trời đất mạnh mẽ ập đến, hung hăng chèn ép Tần Lãng!
Dường như không hề sợ hãi trước công kích và uy áp cường đại của Tây Môn Trì, tốc độ lao tới của Tần Lãng vẫn không hề giảm, trực tiếp nghênh đón!
"Muốn chết!" Ánh mắt Tây Môn Trì ngưng lại, năm ngón tay hung hăng nắm chặt, mang theo khí thế không thể địch nổi lao thẳng đến cổ họng của Tần Lãng, muốn một chiêu bẻ gãy cổ Tần Lãng!
Nhưng mà Tần Lãng khẽ dịch bước chân, nghiêng người sang một bên, tránh né công kích của Tây Môn Trì, hai người giao nhau mà qua, sau đó tốc độ Tần Lãng bỗng nhiên tăng vọt, trực tiếp lao về phía Tây Môn Bác!
"Cái gì!" Tây Môn Bác đang đứng cách đó không xa, vừa cười cợt xem trò vui, nhìn thấy biến cố này, sắc mặt đại biến, hắn không ngờ Tần Lãng lại có thể lách qua được công kích của Tây Môn Trì!
Cảm giác tim đập nhanh truyền đến, Tây Môn Bác vội vàng sử dụng hết sức bay ngược về sau!
Nhưng phản ứng của hắn dù nhanh, cũng không thể so với thực lực khác biệt quá lớn của Tần Lãng, hắn còn chưa kịp quay người đã cảm thấy cổ mát lạnh, cả người lập tức bị tóm lấy, lập tức khó thở, sắc mặt đỏ bừng!
Tây Môn Bác tuyệt đối không thể ngờ được, có Võ Tông cường giả Tây Môn Trì bảo hộ, hắn lại vẫn rơi vào tay Tần Lãng!
"Hỗn đản, dừng tay!" Thấy Tây Môn Bác bị Tần Lãng khống chế, Tây Môn Trì trợn mắt, chân hung hăng giậm xuống mặt đất, lao thẳng về phía Tần Lãng, một chưởng đột nhiên đánh ra, linh lực cuồn cuộn như trường hà mãnh liệt quét đến!
"Nếu muốn hắn chết không toàn thây, ngươi cứ việc ra tay là được!" Tần Lãng siết chặt cổ Tây Môn Bác phát ra tiếng răng rắc, trực tiếp kéo hắn chắn trước mặt, đối diện với công kích cường đại của Tây Môn Trì! Nếu như Tây Môn Trì không dừng tay, người đầu tiên bị đánh chết không phải là Tần Lãng, mà là Tây Môn Bác!
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận