Thần Hồn Đan Đế

Chương 2426: trực diện sợ hãi

Chương 2426: Trực diện sợ hãi
Hiện tại Tần Lãng cũng không có gì khác để làm, hắn nghĩ ngợi một chút, từ vạt áo mình xé xuống một mảnh vải, tiến lên trước đỡ cô gái bị ngã dậy, cẩn thận lau sạch bùn trên mặt nàng. Theo động tác của Tần Lãng, một khuôn mặt tú mỹ lộ ra: cô gái có đôi mắt to, hàng mi dài, trên mặt còn có hai má lúm đồng tiền nhỏ nhắn. Đây là Tần Nguyệt! Tại sao Tần Nguyệt lại ở đây? Nhìn thấy người quen, Tần Lãng vô cùng kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại một chút, hắn rất nhanh bình thường trở lại: bí cảnh, kỳ thực cũng chính là nỗi sợ hãi trong lòng mà hắn luôn trốn tránh đối mặt, cho nên việc Tần Nguyệt xuất hiện ở đây rất bình thường. Nghĩ đến đây, Tần Lãng lại đỡ người con trai ngã trên đất lên, cũng lau sạch bùn trên mặt hắn. Đôi mày rậm, sống mũi thanh tú, mắt to ngập tràn đau khổ, đôi môi tái nhợt. Đây không phải Tần Kiếm thì là ai! Những người khác cũng không cần nhìn nữa, chắc chắn đều là người quen của hắn. Việc cấp bách là phải mau chóng tìm cách giúp bọn họ khôi phục bình thường, nếu không cứ để họ tiếp tục như vậy, kết cục cuối cùng chắc chắn là hóa thành huyết thủy, hơn nữa chuyện xảy ra trong bí cảnh hiện tại, cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống thực tế của bọn họ. Nhớ đến lời lão nông, Tần Lãng suy tư một lát, từ trong túi gấm mang theo đổ ra một ít đan dược khôi phục thần trí, cho từng người đang phát điên trước mặt ăn vào. Nhưng mặc dù Tần Lãng cho ăn loại hoàn hồn đan tốt nhất, những người kia ăn vào cũng không có phản ứng gì. Mà lúc này thân thể bọn họ từ chỗ còn có da có thịt dần dần trở nên dịch thể hóa, vì nỗi đau kịch liệt truyền đến từ sâu trong linh hồn, tất cả đều đau đớn co quắp lại. Một kế không thành, lại phải nghĩ kế khác. Tần Lãng nhớ tới thuật châm cứu mình từng học, hắn lấy ra một bộ kim châm tốt nhất, vận chuyển một chút linh lực còn có thể điều động trong cơ thể mình, trước châm cho Tần Nguyệt. Tần Lãng định trước dùng ngân châm phong bế huyệt đạo đau nhức trên người Tần Nguyệt, sau đó từ từ bức Võ Hồn của Tần Nguyệt ra, trong túi gấm của hắn có cờ dưỡng hồn mới lấy được trước đó, có thể nuôi dưỡng Võ Hồn của Tần Nguyệt bọn họ ở trong cờ dưỡng hồn, rồi dùng Tái Tạo Đan tái tạo lại huyết nhục cho họ. Như vậy sẽ không lặp đi lặp lại chuyện hóa thành huyết thủy và bị tra tấn. Nhờ vào bộ pháp đi đường học được từ lão nông, trong quá trình đi lại Tần Lãng cũng lĩnh ngộ được một vài cơ chế vận hành của bí cảnh này, nên lúc mới bắt đầu châm cứu, hắn rất thuận lợi, Tần Lãng gần như không cần tập trung tinh thần cũng đã tìm được huyệt đau nhức của Tần Nguyệt và châm chuẩn xác. Ngay khi Tần Lãng cho rằng mọi chuyện rất suôn sẻ thì ngân châm còn chưa kịp rút ra đột nhiên xoay chuyển, một giây sau, rơi thẳng xuống đất. Cùng lúc đó, từ vị trí vừa đâm ngân châm vào, đột nhiên phun ra máu tươi, ngày càng nhiều, như thể không thể ngăn được. Mà điều càng tệ hơn là, vì máu tươi của Tần Nguyệt mất đi quá nhiều, không khí nồng nặc mùi máu tươi. Mùi máu tươi nồng nặc nhanh chóng hấp dẫn rất nhiều quái vật dưới đất đến, chúng nhìn chằm chằm vào Tần Lãng bọn họ, và từ từ tiến lại gần. Phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ vừa đến cửa ải thứ nhất của bí cảnh, đã bị giết chết ở đây sao? Trong tình huống không thể điều động linh lực, lại gặp phải nhiều quái vật như vậy, muốn lật ngược tình thế thật sự là chuyện viển vông. Nhưng việc nhận thua không phải là tính cách của Tần Lãng. Nhìn thấy những con quái vật đang túm lại gần, Tần Lãng nghiến răng: cùng lắm thì liều mạng, như vậy mới có một chút hy vọng sống sót. Tần Lãng lẳng lặng lấy từ trong túi trữ vật ra một cây thất tinh trảm hồn roi, rồi lại lấy ra mấy ám khí còn sót lại từ trận chiến trước, cảnh giác nhìn những con quái vật ngày càng tiến lại gần. "Phụt!" Tần Lãng đánh đòn phủ đầu, phóng ra một ám khí, trực tiếp nhắm vào mắt của con cự thú đang dẫn đầu. "Vút!" Cùng lúc đó, một tiếng xé gió từ không trung truyền đến. Tần Lãng chỉ thấy trước mắt lóe lên, khi phản ứng lại thì chỉ thấy một nửa chiếc muôi bị gãy nằm dưới đất, nước trong muôi không đổ ra một giọt nào, còn ám khí của mình thì bị đánh rơi trên mặt đất. Bao năm nay, ám khí của Tần Lãng cơ hồ đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa, dù không có linh lực gia trì, hắn cũng có thể trăm phát trăm trúng đánh trúng mục tiêu, nhưng lần này lại bị một ông lão đánh rơi trong một chiêu, Tần Lãng vô cùng kinh ngạc. "Ngươi đây là đang muốn chết!" Ông lão thay đổi vẻ hòa ái dễ gần trước đó, lúc này mặt ông ta đầy sát khí. "Những cự thú này là thần hộ vệ của bí cảnh, nếu ngươi làm bị thương chúng, không những ngươi không thể vào lại bí cảnh nữa, linh hồn và nhục thể của ngươi trong hiện thực cũng sẽ bị xóa bỏ trực tiếp. Thậm chí, tất cả chúng ta sẽ không bao giờ thoát ra khỏi bí cảnh." Rõ ràng hành động của Tần Lãng đã chọc giận ông lão, ông ta lạnh lùng nói xong, rồi không ra tay giúp đỡ mà bỏ đi thẳng, chỉ để lại cho Tần Lãng một bóng lưng tiêu sái. Giết cũng không được, liều cũng không xong, chẳng lẽ bây giờ chỉ có hai con đường là chờ chết hoặc tự sát sao? Nhìn thấy bầy cự thú đang ngày càng áp sát, Tần Lãng cảm nhận được tim mình đập loạn nhịp, cùng nỗi sợ hãi lớn lao khiến linh hồn run rẩy. Ngay lúc Tần Lãng gần như tuyệt vọng, một giọng nói vang lên trong đầu: muốn phá cục, ngươi bây giờ chỉ có một cách: đó chính là giết chết những người đang phát điên này. Đến lúc đó, cự thú tự nhiên sẽ lui. Hóa ra, để trợ giúp Tần Lãng thuận lợi tìm được Vô Tự Thiên Thư tàn quyển, Ba Đồ Lỗ đã bí mật cắm một phần hồn thức của mình vào người Tần Lãng trước khi hắn vào bí cảnh. Để Tần Lãng không phân tâm, Ba Đồ Lỗ đã không hề nói việc này. Không ngờ, đến thời khắc quan trọng lại có chỗ dùng. Nghe được giọng nói của Ba Đồ Lỗ, Tần Lãng cảm thấy một cảm giác an toàn mà trước đây chưa từng có. Nhưng nghe xong cách của Ba Đồ Lỗ, Tần Lãng nhất thời do dự: giết những người đang mất trí trước mặt này, đồng nghĩa với việc tự tay giết Tần Nguyệt, Tần Kiếm và những người thân tộc của mình. Dù nói rằng đây chỉ là trong bí cảnh, khác với thực tế, nhưng đối diện với những khuôn mặt quen thuộc, Tần Lãng cảm thấy không thể xuống tay được, hơn nữa đây còn là những người đã cùng mình trưởng thành. “Nhanh lên, thời gian của ngươi không còn nhiều, nếu không thể tiêu diệt chúng trong một chén trà công phu, cự thú sẽ xông lên, ngươi sẽ hoàn toàn không ra được. Nghĩ đến Vân Nhi, nghĩ đến cuộc đời của ngươi bên ngoài bí cảnh.” Ba Đồ Lỗ thấy Tần Lãng từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích, thấy cự thú ngày càng đến gần, không khỏi thúc giục nói. Nghe thấy lời Ba Đồ Lỗ, Tần Lãng im lặng, chỉ một giây sau, hắn nghiến răng nhắm mắt, tay phải nắm chặt thành nắm đấm. Nếu cửa này nhất định phải đánh hạ, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy: bỏ cái nhỏ vì cái lớn! "Hô, hô, hô......" Tần Lãng ném ám khí ra, lao thẳng về phía cổ của Tần Nguyệt và những người khác. Khi ám khí ghim vào gáy của Tần Nguyệt và những người kia, Tần Lãng nhắm chặt mắt lại, tay lại không thể khống chế nổi mà run rẩy. Có đôi khi, việc trực diện nỗi sợ của mình còn khó hơn cả giết chính mình, nhưng lại không thể không làm như vậy. Sau một cái chớp mắt, Tần Lãng chỉ cảm thấy mình lại một lần nữa bay lên. Không có tiếng kêu thảm như trong tưởng tượng, không có mùi máu tươi, cũng không có cự thú. Tần Lãng mở to mắt, phát hiện cảnh tượng trước mắt đã thay đổi. Hóa ra: chỉ cần phá được cục, bí cảnh chỉ là bí cảnh mà thôi! Còn lại tất cả đều là hư ảo! Nhưng! Tâm cảnh của mình, giờ phút này, đã tăng lên một cách cực lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận