Thần Hồn Đan Đế

Chương 1655: Tha các ngươi bất tử

Chương 1655: Tha cho các ngươi bất tử
"Ngươi vậy mà dự định một mình đi tìm ông tổ nhà họ Hoắc, muốn từ trong tay hắn cứu ông tổ nhà họ La, thật không biết nên khen ngươi có quyết đoán, hay là cười ngươi quá mức c·u·ồ·n·g vọng!" Biết Tần Lãng không thể rời khỏi sự dẫn đường của hắn, Lữ Siêu trong lòng cũng có dũng khí, mở miệng chế nhạo nói.
"Bớt nói nhiều lời, đi nhanh lên trước đã!" Lười cùng Lữ Siêu nói nhảm, sắc mặt Tần Lãng trầm xuống, quát lạnh nói.
"Hừ! Đã vội vã muốn c·hết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!" Lữ Siêu nhếch miệng, quay đầu xác định rõ phương hướng rồi xoay người nhanh chân bước đi.
Tần Lãng theo sát phía sau, hai người dần dần bước đi, rồi biến mất khỏi chỗ không thấy. . .
Thần chi quốc, trên đỉnh núi cao vút trong mây, một tòa Thần Điện thần bí đứng sừng sững ở đó, đỉnh điện nhọn chỉ thẳng chân trời.
Cả tòa Thần Điện được phủ lên một lớp tro bụi dày, hiển nhiên không biết đã bao nhiêu năm không có người đặt chân tới.
Bất quá giờ phút này trong thần điện lại xuất hiện trọn vẹn tám bóng người, bảy người ngồi xếp bằng xung quanh, ở giữa bọn họ, một lão giả buồn bã bị dùng Khốn Tiên Thằng trói chặt vào cây cột ở chính giữa thần điện.
"Hoắc huynh, chúng ta còn muốn ở đây đợi bao lâu nữa?" Một nam tử áo trắng nhìn về phía lão giả đang che kín mặt bên cạnh, mở miệng hỏi.
Năm người còn lại cũng hớn hở, nhìn về phía lão giả được gọi là "Hoắc huynh".
Lão giả này không ai khác, chính là ông tổ nhà họ Hoắc, mà lão già mập lùn đang bị trói trên cây cột chính là Lỗ gia lão tổ.
"Cũng nhanh thôi. Chỉ cần Yêu Tổ thành công bắt được bảy vị lão tổ còn lại của bát đại thế gia, tự nhiên sẽ thông báo để chúng ta động thủ, đem Lỗ gia lão tổ tế thiên." Ông tổ nhà họ Hoắc trầm ngâm nói.
"Chỉ mong sau khi chuyện thành công, Yêu Tổ sẽ giữ đúng lời hứa, bỏ qua cho gia tộc chúng ta." Một ông lão tóc xám lo lắng, cầu nguyện nói.
"Yêu Tổ khỏi hẳn vết thương, thực lực còn hơn trước kia, cho dù các gia tộc ẩn thế liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, hắn đã hứa với chúng ta, tin tưởng sẽ không nuốt lời, dù sao gia tộc của chúng ta trong mắt Yêu Tổ bây giờ căn bản không đáng một xu." Ông tổ nhà họ Hoắc suy đoán nói.
"Chỉ hy vọng là vậy thôi." Sáu người còn lại trong lòng an tâm hơn một chút, chậm rãi gật đầu nói.
"Ha ha ha, thật sự là buồn cười đến cực điểm! Các ngươi từng người sống bao nhiêu năm rồi, không ngờ vẫn còn ngây thơ như thế, vậy mà tin chuyện ma quỷ của Yêu Tổ, đem vận mệnh gia tộc ký thác vào kẻ thù xưa kia!" Nghe được bảy người nói chuyện, Lỗ gia lão tổ bị trói trên cây cột trực tiếp cười phá lên.
"Hừ! Một kẻ hấp hối sắp chết còn dám cười nhạo chúng ta, lão già Lỗ gia ngươi vẫn là tự cầu phúc đi, cầu cho lúc tế thiên bớt chịu tội!" Ông tổ nhà họ Hoắc hừ lạnh nói.
"Đông người hiếp ít người, nếu ta không sơ sẩy sao lại rơi vào tay các ngươi! Lão thất phu nhà họ Hoắc, có giỏi thả ta ra, hai chúng ta đơn đấu!" Lỗ gia lão tổ tức giận bất bình, hét lớn.
"Hừ, ngươi cho rằng ta sợ ngươi chắc? Nếu không sợ làm hỏng đại sự của Yêu Tổ, ta tuyệt đối sẽ tại chỗ tranh cao thấp với ngươi!" Ông tổ nhà họ Hoắc lạnh giọng nói.
"Đều là biện cớ! Nói cho cùng, lão thất phu ngươi vẫn là sợ đánh không lại ta!" Lỗ gia lão tổ cố ý chọc tức ông tổ nhà họ Hoắc.
Sắc mặt ông tổ nhà họ Hoắc tối sầm, phất tay ra hiệu cho nam tử áo trắng bên cạnh: "Lão già này quá đáng ghét, đánh ngất hắn cho ta đỡ phải nghe lằng nhằng."
"Được." Nam tử áo trắng gật nhẹ đầu, đứng dậy bước về phía Lỗ gia lão tổ, trên mặt ngậm một nụ cười đắc ý nhăn nhở.
Nhìn thấy Lỗ gia lão tổ, một trong bát đại thế gia vốn ngày thường cao không thể với tới, giờ phút này chỉ có thể mặc cho hắn nắm, trong lòng nam tử áo trắng dâng lên từng đợt sảng khoái, chậm rãi giơ tay lên, liếm liếm khóe miệng: "Làm nhục lão tổ của bát đại thế gia, đây chính là chuyện tốt ta trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ tới!"
Nói xong, bàn tay nam tử áo trắng định vỗ xuống Lỗ gia lão tổ.
Đúng lúc này——
"Dừng tay!" Một tiếng quát chói tai từ ngoài thần điện đột nhiên truyền đến, tựa như sấm rền, ngay sau đó một thanh niên mặc áo xanh bước vào, phía sau hắn là một võ giả bị thương ở tay.
Thanh niên này không ai khác, chính là Tần Lãng!
"Lữ Siêu!" Nhìn thấy võ giả bị thương ở tay, ông tổ nhà họ Hoắc nhíu mày.
"Hoắc huynh, cứu ta!" Lữ Siêu theo Tần Lãng vào đến nhìn thấy ông tổ nhà họ Hoắc lập tức mắt lộ vẻ hưng phấn, vượt qua Tần Lãng lao mạnh về phía trước.
"Bá!" Ngay khi Lữ Siêu khởi hành, Tần Lãng đồng thời vung tay lên, giơ tay chém xuống, một chưởng đao gào thét xuất ra, hiện lên một đạo hồng mang, trực tiếp chém bay đầu Lữ Siêu!
Thân thể không đầu của Lữ Siêu vì quán tính vẫn lao thẳng về phía ông tổ nhà họ Hoắc, còn đầu lâu thì nhanh như chớp lăn đến chân ông tổ nhà họ Hoắc.
Lúc đầu Lữ Siêu còn tưởng rằng đã tới nơi này, đám cường giả như ông tổ nhà họ Hoắc hoàn toàn có thể cứu hắn dễ dàng từ tay Tần Lãng, nhưng tuyệt đối không ngờ tới rằng ông tổ nhà họ Hoắc căn bản còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bị Tần Lãng đưa về nơi chín suối, chết không toàn thây!
"Hỗn đản, lại dám ngay trước mặt chúng ta hành hung!" Mấy người bên cạnh ông tổ nhà họ Hoắc tức giận mắng Tần Lãng.
"Tần Lãng! Tiểu tử ngươi vậy mà không chết?" Ông tổ nhà họ Hoắc đồng thời không hề tức giận, ánh mắt rơi lên người Tần Lãng, lộ ra một vòng kinh ngạc, mở miệng nói.
Việc Tần Lãng bị Yêu Tổ coi là công cụ tiến vào Thần Vực, cuối cùng cùng thông thiên thần thụ cùng nhau nổ tung, hầu như là ai ai cũng biết, ông tổ nhà họ Hoắc không nghĩ rằng Tần Lãng mạng lớn như thế, trong vụ nổ k·h·ủ·n·g khi·ế·p như vậy mà còn may mắn sống sót.
"Là Tần Lãng!"
"Không sai, đúng là tiểu tử này!" Thấy rõ khuôn mặt của Tần Lãng, mấy người đồng bạn xung quanh ông tổ nhà họ Hoắc cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lỗ gia lão tổ thấy Tần Lãng còn sống, mắt già lộ ra mừng rỡ, bất quá rất nhanh liền nhíu mày, trong lòng dâng lên vô vàn lo lắng.
"Lỗ gia lão tổ có thân phận thế nào, mà ngươi những phản đồ gia tộc ẩn thế này lại có tư cách làm nhục ông ấy?" Không thèm nhìn ông tổ nhà họ Hoắc, Tần Lãng trực tiếp nhìn chằm chằm nam tử áo trắng, lạnh lùng quát.
"Tiểu tử thối, bản lão tổ làm việc chưa tới phiên ngươi lên tiếng! Ngươi đã xuất hiện rồi, vậy thì tốt quá, bản lão tổ bắt sống ngươi, giao cho Yêu Tổ nhận công!" Trong mắt nam tử áo trắng hiện lên vẻ hưng phấn, bỏ qua Lỗ gia lão tổ, thân hình lóe lên, lao về phía Tần Lãng, năm ngón tay thành trảo, nhắm thẳng cổ họng Tần Lãng.
Nam tử áo trắng là một cường giả Võ Thánh thất trọng chính hiệu, thực lực muốn mạnh hơn Lữ Siêu rất nhiều.
Mặc dù Tần Lãng chém g·i·ết Lữ Siêu, bất quá qua động tác vừa rồi của Tần Lãng, nam tử áo trắng đánh giá được tu vi Tần Lãng bất quá chỉ là Võ Đế, bởi vậy căn bản không thèm để Tần Lãng vào mắt.
Lạnh lùng nhìn nam tử áo trắng xông tới cách mình chưa đến ba mét, Tần Lãng lật tay lấy ra Thanh Thương Thần kiếm, một kiếm chém thẳng ra, kiếm mang dài chừng sáu trượng gào thét xuất hiện!
"Hừ, trò mèo!" Nam tử áo trắng khinh thường cười một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh cự chùy đen kịt, hung hăng đánh về phía kiếm mang Thanh Thương Thần Kiếm!
"Phốc xích!" Cự chùy đen kịt vừa mới chạm vào kiếm mang của Thanh Thương Thần Kiếm thì trực tiếp bị chém thành hai khúc!
"Không tốt!" Không ngờ sức chiến đấu của Tần Lãng nghịch thiên như vậy, nụ cười trên mặt nam tử áo trắng cứng đờ, dốc toàn lực cố gắng dừng thân thể lại.
Nhưng mặc hắn cố gắng như thế nào đều đã muộn, kiếm mang Thanh Thương Thần Kiếm từ trên xuống dưới, từ giữa thân thể hắn chém xuống, một đao hai nửa!
Một chiêu!
Nam tử áo trắng vẫn lạc! Không chút huyền nghi bị Tần Lãng nhất kích tất s·át!
"Sao có thể!" Cảnh tượng bất ngờ khiến cho tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm!
Ông tổ nhà họ Hoắc mắt trợn trừng, nhìn về phía Tần Lãng.
Biết Tần Lãng dám đến đây chắc chắn có chỗ dựa, hắn vốn muốn cho nam tử áo trắng tìm hiểu át chủ bài của Tần Lãng!
Chỉ là điều hắn không ngờ đến là đôi bên mới vừa giáp mặt, Võ Thánh bảy trọng cảnh giới nam tử áo trắng đã m·ất m·ạng trong tay Tần Lãng!
Mất mạng, mà còn chưa kiểm tra được cụ thể sức chiến đấu của Tần Lãng như thế nào!
Cái c·h·ết của nam tử áo trắng này thật là oan uổng!
"Tốt, giết hay lắm! Quá tốt rồi!" Lỗ gia lão tổ đang bị trói hét lớn hưng phấn, nước miếng văng tung tóe, tâm tình vô cùng thoải mái!
Bị đám người trước mặt hãm hại, bây giờ thấy nam tử áo trắng chết ngay trước mặt, Lỗ gia lão tổ trong lòng mọi buồn bực tan biến hết.
"Tiểu tử thối, xem ra ba tháng này, ngươi gặp kỳ ngộ, tu vi tăng lên ghê gớm!" Ông tổ nhà họ Hoắc lạnh lùng nhìn về phía Tần Lãng.
Hiện tại hắn mới nghĩ đến tu vi của Tần Lãng trước đây bất quá chỉ là Võ Đế cửu trọng, còn bây giờ lại đã đạt tới Võ Đế chí tôn!
Mấy người còn lại cũng tròng mắt co lại, ánh mắt lộ ra vẻ rung động sâu sắc.
Bọn hắn nhớ rõ tu vi của Tần Lãng trước đó chỉ là Võ Đế cửu trọng, mà bây giờ lại đã là Võ Đế chí tôn!
Trong một thời gian ngắn ngủi ba tháng, thực lực lại tăng nhanh như vậy, dù là gia tộc ẩn thế mấy triệu năm qua cũng chưa từng có ai làm được!
"Thả Lỗ gia lão tổ, ta có thể cho các ngươi sống rời khỏi tòa Thần Điện này!" G·iết c·h·ết nam tử áo trắng, Tần Lãng cầm kiếm trước ngực, mắt đảo qua ông tổ nhà họ Hoắc, lạnh lùng nói.
"Thả cho chúng ta?" Ông tổ nhà họ Hoắc cùng mấy người còn lại đầu tiên là sững sờ, tiếp theo trên mặt lộ ra vẻ cười nhạo, đồng thời chậm rãi lắc đầu đứng lên.
Một tên tu vi Võ Đế chí tôn nhỏ bé, dám nói năng lung tung trước mặt những cường giả Võ Thánh hậu kỳ này của bọn họ!
Thật sự là phách lối đến cực điểm!
"Chẳng qua đánh c·h·ết một tên Võ Thánh thất trọng thôi, xem ra thật khiến ngươi quá tự kiêu, đến cả những cường giả Võ Thánh bát trọng, Võ Thánh cửu trọng như bọn ta cũng không coi vào đâu!" Ông tổ nhà họ Hoắc cười lạnh lắc đầu.
Tần Lãng biểu hiện sức chiến đấu thực sự kinh người.
Nhưng cảnh giới của hắn lại quá thấp! Bất quá chỉ là Võ Đế chí tôn, xung quanh hắn những người đồng bạn đều là Võ Thánh bát trọng hoặc Võ Thánh cửu trọng cường giả!
Mà bản thân hắn tu vi lại đạt đến nửa bước Võ Thánh chí tôn!
Đội hình cường đại như vậy mà không bắt được một Tần Lãng cảnh giới Võ Đế thì đám người bọn họ thật nên tìm đậu hũ mà tự tử cho rồi!
"Nói thật, hôm nay đến đây, ta thật sự không hề để các ngươi vào mắt!" Tần Lãng nhàn nhạt mở miệng, vẻ mặt bình thản, dường như những người đứng trước mặt hắn không phải cường giả Võ Thánh, mà chỉ là một đám kiến hôi!
"Cũng được, hôm nay ta ông tổ nhà họ Hoắc sẽ hạ mình, tự mình động thủ bắt tiểu tử ngươi lại!" Ông tổ nhà họ Hoắc quát lạnh một tiếng, một bước lao tới, ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt Tần Lãng, một quyền trông rất bình thường đánh ra!
Một quyền nhìn như đơn giản, nhưng lại ẩn chứa vô tận huyền ảo, dường như cả không gian trong thần điện bị giam cầm! Giờ phút này, Tần Lãng đứng đối diện như bị xiềng xích vô hình bao phủ, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút!
Bạn cần đăng nhập để bình luận