Thần Hồn Đan Đế

Chương 329: Ta mang ngươi chạy về Thanh Phong trấn

Chương 329: Ta mang ngươi chạy về Thanh Phong trấn Tần Nguyệt tuy là đường tỷ của Tần Lãng, bất quá nàng là đệ tử của Phong Vân Tông, thiên phú và thực lực đều không nổi bật, bởi vậy mặc dù Tần Lãng bị mười đại tông môn truy nã, Phong Viễn Kỳ để tỏ ra hắn rộng lượng nhân từ, chẳng những không gây khó dễ cho Tần Nguyệt, ngược lại còn cung cấp rất nhiều tài nguyên tu luyện.
Hai năm nay Tần Lãng cũng sẽ nhớ về Tần Nguyệt, Tần Kiếm và Nguyễn Hồng Nhiên cùng những hảo hữu cũ ở Phong Vân Tông vào lúc rảnh rỗi, nhưng ngược lại hắn không hề lo lắng về sự an nguy của bọn họ.
Chỉ là hôm nay Tần Nguyệt đột nhiên không quản đường xa vạn dặm tìm đến Hỗn Loạn Chi Vực, Tần Lãng trong lòng mơ hồ cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra!
"Tần Lãng!"
Thấy Tần Lãng xuất hiện, Tần Nguyệt mừng rỡ, mắt sáng lên, không màng những người xung quanh còn lại, vội vàng nói, "Phong Viễn Kỳ muốn phái người đối phó Tần gia của chúng ta, dùng tính mạng của họ để áp chế ngươi trên Phong Vân Tông chịu chết! Ngươi tuyệt đối không thể để cho âm mưu của hắn thành công, nhanh chóng đi cứu người nhà chúng ta đi!"
"Cái gì!" Tần Lãng biến sắc, "Phong Viễn Kỳ lại không biết xấu hổ đến vậy sao? Không bắt được ta thì lại lợi dụng tộc nhân để uy hiếp ta?"
"Ta và Tần Kiếm nhận được tin tức liền chia nhau hành động, hắn về Thanh Phong trấn báo tin cho tộc nhân, còn ta thì đến Hỗn Loạn Chi Vực nói tin này cho ngươi!" Tần Nguyệt tiếp lời.
"Phong Viễn Kỳ đáng ghê tởm! Đường đường Tông chủ Phong Vân Tông, lại đi ra tay với người nhà của Vực Chủ!"
"Phó Vực Chủ, chúng ta lập tức điều quân đến Thanh Phong trấn, đánh cho Phong Vân Tông trở tay không kịp!"
"Đúng vậy, nhất định không thể để cho âm mưu của Phong Viễn Kỳ thực hiện được!"
Mấy thủ vệ binh sĩ mặt đầy căm phẫn.
Là thủ vệ của phủ phó Vực Chủ, bọn họ biết rõ Tần Lãng là một hán tử quang minh lỗi lạc, vô cùng khinh thường loại ngụy quân tử như Phong Viễn Kỳ!
"Hiện tại điều quân có lẽ không kịp!"
Nghe Tần Nguyệt nói, Tần Lãng cau mày, ngăn lại đề nghị của các binh lính.
Phong Vân Tông đến Hỗn Loạn Chi Vực phải đi qua Thiên Phong Sơn, khoảng cách xa hơn rất nhiều so với đến Thanh Phong trấn, thời gian Tần Nguyệt đi trên đường chắc chắn lâu hơn Tần Kiếm nhiều!
Nhân thủ mà Phong Vân Tông phái đi rất có thể đã đến Thanh Phong trấn rồi!
Nếu bây giờ điều quân rồi mới chạy đến Thanh Phong trấn thì có lẽ Tần gia đã bị người của Phong Vân Tông bắt đi, đến lúc đó mọi chuyện đã muộn!
"Không được, nhất định phải lập tức xuất phát chạy đến Thanh Phong trấn!"
Lúc này Tần Lãng quyết định!
Thời gian khẩn cấp, cấp bách!
Đến Thanh Phong trấn sớm một giây thì người nhà Tần gia an toàn thêm một phần!
"Thế nhưng mà bây giờ chúng ta xuất phát, có kịp không?"
Nghe Tần Lãng phân tích, Tần Nguyệt trong đôi mắt đẹp lộ vẻ lo lắng, dù có cưỡi con tuấn mã nhanh nhất chạy tới Thanh Phong trấn cũng phải mất gần mười ngày, đến lúc đó mọi chuyện sẽ muộn!
Cha mẹ nàng đều ở đó, nếu có gì bất trắc thì phải làm sao!
"Chúng ta mau chóng chạy về là được!"
Trong mắt Tần Lãng lộ ra vẻ kiên quyết, kéo Tần Nguyệt, hướng bên ngoài Hỗn Loạn Chi Vực tiến đến.
"Chúng ta không cưỡi ngựa sao?"
Thấy Tần Lãng hành động, Tần Nguyệt nghi hoặc hỏi.
"Không cần, tốc độ của ngựa quá chậm, ta sẽ mang ngươi chạy đến Thanh Phong trấn!" Tần Lãng nói.
"Cái gì? Chạy về?"
Tần Nguyệt ngẩn người.
Tạm thời không nói tốc độ chạy của Tần Lãng nhanh hay chậm, đường từ Hỗn Loạn Chi Vực đến Thanh Phong trấn xa như vậy, một đường không ngừng nghỉ chạy thì chắc chắn sẽ mệt chết!
Đến lúc đó cho dù có gặp nhân mã của Phong Vân Tông thì cũng không còn sức để giao đấu!
Trong lúc Tần Nguyệt đang nghi hoặc thì đột nhiên cảm thấy một luồng sức kéo mạnh mẽ từ cánh tay truyền đến, nàng không tự chủ được lao về phía trước, cảnh vật hai bên lùi lại phía sau, tốc độ nhanh hơn ngựa ít nhất vài chục lần!
"Nhanh thật!"
Tần Nguyệt thầm tặc lưỡi, nếu cứ giữ tốc độ này mà đi thì nàng và Tần Lãng chắc chỉ cần chưa đến nửa ngày là có thể tới Thanh Phong trấn!
Chỉ là một đoạn đường dài như vậy, Tần Lãng chưa chắc có thể giữ mãi được tốc độ như vậy!
"Thực lực của ta bây giờ đã đạt đến Võ Linh bát trọng, thi triển Du Long Bộ chạy hết tốc lực thì tốc độ gần như tương đương với Võ Vương, chúng ta chỉ cần mấy canh giờ là có thể đến Thanh Phong trấn, hi vọng có thể kịp thời đến đó!" Tần Lãng vừa chạy vừa nói với Tần Nguyệt.
"Ngươi đã là Võ Linh bát trọng?"
Tần Nguyệt há hốc mồm, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ không thể tin được!
Bản thân nàng mới chỉ là thực lực Võ sĩ trung kỳ, không ngờ Tần Lãng đã trở thành cường giả Võ Linh bát trọng!
Trong thời gian ngắn ngủi hơn hai năm, thiếu niên khi xưa còn cần mình giúp đỡ đã trưởng thành đến mức mình chỉ có thể ngưỡng mộ!
"Có lẽ lần này Tần Lãng thật sự có thể giúp Tần gia giải quyết nguy cơ diệt tộc này!"
Trong lòng sinh ra một tia hy vọng, Tần Nguyệt tùy ý để Tần Lãng kéo đi, hai người thân ảnh như hai vệt lưu quang xẹt qua Thiên Phong Sơn, nhanh chóng chạy đến Thanh Phong trấn.
Cùng lúc đó, ở Thanh Phong trấn, quảng trường Tần gia.
Giờ phút này hơn nghìn người của Tần gia đều đã tập trung ở đây, rất nhiều người mặt mày nghi hoặc khó hiểu!
Bình thường chỉ khi tộc hội thì gia tộc mới có thể triệu tập toàn bộ tộc nhân đến, lần này đột nhiên lại gọi mọi người đến không biết là có chuyện gì?
"Mau nhìn, tộc trưởng đến rồi!"
"Ôi, sao ngay cả Thái Thượng trưởng lão cũng đến?"
"Làm lớn chuyện như vậy, chẳng lẽ là có việc quan trọng gì muốn công bố?"
Ngay khi đám người đang nghi hoặc thì thấy tộc trưởng Tần Chiến Sơn, Thái Thượng trưởng lão mặt mày trang nghiêm xuất hiện, đi lên đài cao ở quảng trường.
Phía sau bọn họ có một thiếu niên đi theo, mọi người liếc mắt đã nhận ra người này chính là con trai của tộc trưởng Tần Chiến Sơn, Tần Kiếm, đệ tử nội môn của Phong Vân Tông.
"Hôm nay ta sẽ công bố một tin tức không vui." Ánh mắt quét qua hơn nghìn người Tần gia, Tần Chiến Sơn tâm trạng nặng nề nói, "Phong Vân Tông muốn bắt chúng ta để uy hiếp Tần Lãng, vì vậy Tần gia chúng ta nhất định phải rời khỏi Thanh Phong trấn ngay lập tức! Bây giờ mọi người nghe lệnh của ta, không cần thu dọn hành lý, lập tức tự mình rời đi!"
"Cái gì, phải rời khỏi Thanh Phong trấn!"
"Ngay cả hành lý cũng không cho thu dọn, có gấp đến vậy sao?"
"Thanh Phong trấn chính là nơi đặt chân của Tần gia chúng ta, rời khỏi đây thì bao năm cơ nghiệp của Tần gia chúng ta đều tan tành!"
Tần Chiến Sơn lập tức khuấy động ngàn cơn sóng, người Tần gia bàn tán ầm ĩ, không ai muốn cứ vậy mà rời đi.
"Cơ nghiệp có quan trọng bằng tính mạng không? Còn người thì còn của! Chỉ cần chúng ta vượt qua được kiếp nạn này thì tương lai chắc chắn sẽ có cơ hội gây dựng lại!"
Đối với phản ứng của mọi người, Tần Chiến Sơn đã sớm đoán được, ông mở miệng quát lớn.
"Mẹ nó, là Tần Lãng đắc tội Phong Vân Tông, chứ đâu phải chúng ta, sao lại bắt chúng ta chịu trận?"
"Đúng vậy. Hai năm nay Phong Vân Tông chẳng phải cũng vẫn luôn không động đến chúng ta sao, các ngươi chắc chắn là nghĩ nhiều rồi, Phong Vân Tông là đại tông môn, sao lại đi gây khó dễ cho một Tần gia nhỏ bé như chúng ta?"
"Mục đích của Phong Vân Tông chỉ là Tần Lãng thôi, cho dù chúng ta bị hắn bắt thì đã sao? Bọn hắn muốn đối phó là Tần Lãng, đâu phải chúng ta. Chúng ta chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp Phong Vân Tông truy bắt Tần Lãng thì chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao?"
Âm thanh phản đối vang lên liên tục, không ít tộc nhân mạnh miệng lý luận, lớn tiếng kêu la.
Theo bọn họ thì lần này lựa chọn tốt nhất chính là phối hợp với Phong Vân Tông, tru sát Tần Lãng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận