Thần Hồn Đan Đế

Chương 2614: bức ra côn trùng

Chương 2614: Ép côn trùng ra
Nếu như Lương Hùng nhất quyết không cần, vậy hắn cũng tôn trọng lựa chọn của đối phương. Chỉ có điều Tần Lãng tin tưởng, cái gì nhẹ cái gì nặng, Lương Hùng vẫn là hiểu rõ. Quả nhiên, một giây sau, Lương Hùng cắn môi một cái, lúc này mới lấy hết dũng khí nhận lấy cái bình, nói: “Tần Lãng lão đệ có ý tốt, ta hôm nay ghi nhớ.” Tần Lãng thấy mục đích đạt được, liền không nói thêm, liền cẩn thận dặn dò Lương Hùng một chút những điều cần chú ý, lúc này mới quay người rời đi.
Rời khỏi tiểu viện của Lương Hùng, Tần Lãng chuẩn bị lại đi xem Vân Hạch thế nào. Đằng nào Lôi Đình Cốc hiện tại rắn mất đầu, thật giả Lương Hùng cũng không tìm ra, hẳn là kẻ giật dây càng thêm sốt ruột. Kẻ giật dây này đằng sau nhất định sẽ có hành động, chờ bọn chúng lộ mặt, hắn lại đi thu dọn cũng không muộn.
Một bên khác, trong tiểu viện tao nhã, Vân Hạch đang quấn lấy Tần Chiến Hải kể chuyện cổ tích trước khi ngủ. Từ khi trước đó Tần Chiến Hải kể cho Vân Hạch một câu chuyện cổ tích trước khi ngủ, thì mỗi ngày trước khi ngủ trưa và trước khi đi ngủ tối, Vân Hạch đều quấn lấy Tần Chiến Hải kể cho mình một câu chuyện, mỗi ngày lại muốn những câu chuyện không giống nhau. Lúc đầu Tần Chiến Hải tự cho rằng mình tích lũy rất nhiều, cũng không để yêu cầu của Vân Hạch trong lòng, có thể theo thời gian càng ngày càng dài, Tần Chiến Hải đều cảm thấy mình không có chuyện để kể nữa.
Cái này, Tần Lãng vừa mới bước vào, liền đã nghe thấy Vân Hạch giọng điệu phàn nàn. “Cha, chuyện kể của cha bây giờ không hay bằng một nửa lúc trước nữa, trăm ngàn chỗ hở, con không muốn nghe, cha kể lại chuyện khác đi.” Nghe thấy lời Vân Hạch, Tần Chiến Hải không khỏi bó tay chịu trói. Câu chuyện này vẫn là do hôm qua hắn chuẩn bị chút rồi mới kể, ai biết mới qua có một lát, nếu để cho hắn kể chuyện khác, trong thời gian ngắn hắn cũng nghĩ không ra. Đúng lúc Tần Chiến Hải đang luống cuống không biết làm sao, Tần Lãng tới.
“Vân Hạch, con cùng cha đang chơi gì vậy?” Nhìn thấy Tần Lãng đến, Tần Chiến Hải cảm thấy cứu tinh của mình rốt cuộc đã tới, hắn vội vàng nhân cơ hội này nói, “Vân Hạch, con cùng anh trai con chơi đi, cha đi lấy chút đồ ăn cho các con.” Giờ phút này lực chú ý của Vân Hạch hoàn toàn đặt trên người Tần Lãng, đối với Tần Chiến Hải không để ý chút nào, thậm chí còn phất tay nói: “Cha đi nhanh về nhanh.” Nghe đến lời này, Tần Chiến Hải không khỏi dở khóc dở cười, nhưng hắn rất may mắn mình có thể nhân đó thoát được một kiếp, liền khoát khoát tay rồi đi ra ngoài.
“Anh ơi, sao anh bây giờ mới tới vậy, Vân Hạch cứ tưởng anh chết rồi chứ.” Tần Chiến Hải vừa đi, Vân Hạch lập tức đổi thành một bộ giọng nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng nói với Tần Lãng, cùng bộ dáng hoạt bát trước đó như hai người khác nhau. Đối với Vân Hạch mà nói, Tần Lãng là người đầu tiên cậu nhìn thấy, tự nhiên có ý nghĩa khác thường với người khác. Tần Lãng nghe vậy xoa đầu Vân Hạch, cười nói. “Vân Hạch nhà ta thật là một cái tên nhóc mít ướt, về sau không được khóc nhè nữa nha. Anh trai trước đó có việc nên bị chậm trễ, nên mới lâu như vậy không đến thăm con. Đây, anh trai vừa làm xong việc liền đến thăm con đầu tiên rồi này.”
Nghe được lời Tần Lãng, Vân Hạch lúc này mới thu lại nước mắt trong mắt, ngược lại kéo cánh tay Tần Lãng nói: “Anh trai, có mang đồ ăn ngon cho em không?” Tần Lãng nghe vậy lộ răng cười nói: “Đương nhiên là có rồi.” Nói rồi, Tần Lãng như ảo thuật từ trong ngực móc ra một gói hạt dẻ rang đường, đưa cho Vân Hạch. “Ngon lắm đấy, con ăn thử xem.” Vân Hạch nghe nói, không đợi Tần Lãng nói thêm lời nào, liền nhanh chóng nhét hạt dẻ rang đường vào trong ngực, giơ lên một nụ cười trong trẻo ngây thơ nói: “Đồ anh trai mua cho em, em đều thích.” Tần Lãng nghe vậy, vui vẻ xoa đầu Vân Hạch, cười nói: “Vân Hạch, có muốn cùng anh trai đi thăm tỷ tỷ Vân Nhi không?” Nghĩ đến Vân Nhi vẫn còn rất yếu ớt, Tần Lãng rất không yên tâm, nhưng là bên Vân Hạch, hắn đã thật lâu không gặp, bởi vậy suy nghĩ, Tần Lãng quyết định mang Vân Hạch cùng đi.
Vân Hạch nghe nói có thể đi ra ngoài, lại có thể gặp được tỷ tỷ Vân Nhi mà đã lâu không thấy, lúc này phấn khởi phủi tay nói. “Tốt tốt, em nhớ tỷ Vân Nhi rồi.” Hai người cứ nói chuyện một hồi, thấy người đi đưa đồ ăn Tần Chiến Hải đến giờ vẫn chưa xuất hiện, Tần Lãng không khỏi lắc đầu, cùng người hầu nói một tiếng liền dẫn Vân Hạch đi ra ngoài...
Ở trong viện khác, A Đông nghe Tần Lãng dặn dò, đặc biệt để bụng, cơ hồ là mắt không nháy mà chiếu cố Vân Nhi. Chỉ là Tần Lãng đã đi lâu như vậy, Vân Nhi vẫn không hề tỉnh lại. A Đông nhất thời lại không biết muốn đi đâu tìm Tần Lãng, đành phải nhẫn nại tính tình chờ đợi. Mà chờ đã hơn bốn canh giờ.
Tần Lãng thong thả ung dung tới chậm, trong tay còn dắt theo một cậu bé khỏe mạnh đáng yêu. Cậu bé này có vẻ ngoài cực kỳ tuấn tú, mái tóc màu xanh lam, đôi mắt to màu hổ phách, làn da trắng nõn như tuyết, đôi môi nhỏ nhắn căng mọng. A Đông vừa nhìn thấy cậu bé này, liền rất thích, hắn định đưa tay sờ đầu Vân Hạch, lại bị Vân Hạch đánh một phát vào mu bàn tay, giọng non nớt nói: “Đầu của bản công tử, là ngươi có thể sờ sao?” Vân Hạch tát cái này cũng không nhẹ, cậu trời sinh thần lực, cho dù khống chế lực đạo, nhưng mu bàn tay của A Đông, vẫn rất nhanh hiện lên một dấu bàn tay. Mặc dù mu bàn tay nóng ran đau, nhưng trong lòng A Đông lại vui vẻ vô cùng. Hắn nhìn chằm chằm Vân Hạch ngắm tới ngắm lui, không hề che giấu sự yêu thích đối với Vân Hạch: “Gia, đây là tiểu hài tử từ đâu ra vậy, thật là đáng yêu, nếu mà là của ta thì tốt~” Nửa câu sau, A Đông còn chưa nói xong, đã bị Tần Lãng cắt ngang: “Nếu không có việc gì thì đi kiếm chút gì đó ăn đi, đừng có ở đây lảm nhảm nữa.” Tần Lãng buổi trưa hôm nay liên tiếp chạy mấy nơi, đều không thể ăn được một ngụm, bụng đã sớm đói meo, giờ phút này thấy A Đông vẫn lắm mồm như vậy, lập tức có chút không vui nói.
Thấy Tần Lãng nói như vậy, A Đông lập tức ỉu xìu. Từ sau khi Tần Lãng đi, hắn cố gắng học nấu ăn, thế nhưng một vài việc không phải cứ học là sẽ biết ngay được, mất một thời gian rất lâu, lãng phí không ít nguyên liệu nấu ăn, A Đông chỉ làm được cháo. Vì lừa dối cho qua chuyện, hắn có ra ngoài mua chút đồ ăn. Nghĩ đến mình mua đồ ăn bên ngoài, hai mắt A Đông liền tỏa sáng. “Thiếu gia người chờ đó, ta đã sớm chuẩn bị xong, đây mang cho ngài ngay, đương nhiên, còn có cho cả tiểu đệ đệ nữa.” Vân Hạch bị cái từ tiểu đệ đệ này gọi cảm thấy phi thường bất mãn, nhưng mà cậu còn chưa kịp lên tiếng, A Đông đã chạy mất dạng.
Bên này, chờ A Đông đi rồi, Tần Lãng lúc này mới trầm giọng nói với Vân Hạch. “Vân Hạch, đi đóng cửa lại, kéo màn che lên luôn.” Độc tố trong người Vân Nhi cũng chưa hoàn toàn thanh trừ, mà loại độc tố này chỉ có trong môi trường tối hoàn toàn mới có thể thấy rõ được. Mà chuyện liên quan đến Vân Nhi, Tần Lãng không muốn có quá nhiều người biết, Vân Hạch là người nhà nên không tính. Vân Hạch rất nghe lời, nghe được lời Tần Lãng nói, lúc này liền chạy tới đóng cửa, kéo màn che lên. Khi trong phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối, Tần Lãng mở ra Thiên Nhãn Thánh Hồn của mình. Khi Thiên Nhãn Thánh Hồn mở ra, Tần Lãng lúc này mới phát hiện ra có một con côn trùng ở trong cánh tay của Vân Nhi đang di chuyển cực nhanh, hơn nữa cứ liên tục co rút. Mà chính là thứ này, mới khiến Vân Nhi đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Nghĩ nghĩ, Tần Lãng lấy ra một cây ngân châm, nhắm ngay con côn trùng dưới làn da cánh tay của Vân Nhi, hung hăng đâm xuống. Tần Lãng Vận châm rất khéo, mũi kim này mặc dù tình thế mãnh liệt, nhưng chỉ ép con côn trùng trong cánh tay Vân Nhi đi ra ngoài, chứ không gây tổn thương đến Vân Nhi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận