Thần Hồn Đan Đế

Chương 269: Gia là có định lực nam nhân

Chương 269: Gia là nam nhân có định lực Tần Lãng đã lén lút đi vào gần đó nghe được Nguyệt Bán Thành nói, không khỏi giật mình, hóa ra Nguyệt Bán Thành xem nữ yêu tu này là tiểu công chúa Long Nhất Nhất?
Trong mắt đàn ông, thứ quý giá nhất của phụ nữ, chẳng phải là cái kia sao?
Liếc mắt nhìn tiểu công chúa bên cạnh, Tần Lãng thấy Long Nhất Nhất đã đen mặt.
"Trên đường đi ta đã thể hiện tâm ý với ngươi rồi mà, tay cũng cho ngươi nắm, giờ tự nhiên là muốn dâng mình cho ngươi!"
Nữ yêu tu hai mắt tỏa ra vẻ quyến rũ, trực tiếp ấn tay Nguyệt Bán Thành lên bộ ngực cao vút của mình, vô cùng mỡ màng.
Trong mắt Nguyệt Bán Thành, nữ yêu tu lại là Long Nhất Nhất đang e thẹn, muốn cự tuyệt mà lại tỏ vẻ mời mọc, nước miếng ở khóe miệng chảy ra càng nhiều:
"Tiểu công chúa, ta Nguyệt Bán Thành tuy ái mộ nàng, nhưng tuyệt đối không phải kẻ tùy tiện, làm như vậy sẽ làm bẩn sự trong sạch của nàng, ta thực sự không làm được!"
Tần Lãng mỉm cười, không ngờ Nguyệt Bán Thành này vẫn là người có nguyên tắc, gương mặt xinh đẹp của Long Nhất Nhất cuối cùng cũng giãn ra, vui mừng nói:
"Coi như tên mập chết bầm này có chút lương tâm!"
Nhưng ngay sau đó, Nguyệt Bán Thành lại đột ngột đổi giọng, cười ha hả nói:
"Nhưng mà tiểu công chúa đã thẳng thắn đến vậy, nếu ta Nguyệt Bán Thành vẫn làm ngơ thì không phải là đàn ông! Hôm nay ta liền giải quyết nàng tại chỗ, cùng nàng đại chiến ba trăm hiệp!"
Nói xong, hai tay Nguyệt Bán Thành dùng sức, "xoẹt" một tiếng trực tiếp xé toạc bộ y phục trên người nữ yêu tu làm đôi, lập tức để lộ ra một mảng trắng nõn khiến người ta huyết mạch phun trào!
Nguyệt Bán Thành không nói hai lời trực tiếp nhào tới!
"Ta sát!"
Tình thế thay đổi đột ngột khiến Tần Lãng giật mình.
Long Nhất Nhất lại càng quay mặt đi không muốn nhìn cảnh tượng khó coi, gương mặt xinh đẹp lại càng đen thêm mấy phần, giục Tần Lãng bên cạnh:
"Ngươi còn ngẩn ra làm gì, mau đi cứu Nguyệt Bán Thành đi, ngàn vạn… tuyệt đối đừng để nữ yêu tu kia… đạt được!"
Nói đến câu cuối cùng thì trở nên ấp úng, gương mặt xinh đẹp của Long Nhất Nhất ửng đỏ.
"Ừm, ta đương nhiên sẽ không để Nguyệt Bán Thành xảy ra chuyện!"
Tần Lãng gật đầu, lặng lẽ đi đến phía sau lưng nữ yêu tu và Nguyệt Bán Thành, đến khi cách họ chừng mười mét thì thân hình đột nhiên khẽ động, lao thẳng về phía sau lưng nữ yêu tu, bóp lấy cái cổ trơn mềm của đối phương rồi lôi ra khỏi người Nguyệt Bán Thành, một phát nhấc lên!
Đang đắc ý, chuẩn bị thi triển đại pháp song tu, nữ yêu tu căn bản không ngờ có người đột ngột xuất hiện, không hề có sức phản kháng, trực tiếp rơi vào tay Tần Lãng, linh lực bị Tần Lãng phong bế, tứ chi lơ lửng giữa không trung giãy giụa, da thịt trắng nõn lộ ra, xuân quang bất chợt:
"Tha mạng! Đại nhân tha mạng!"
"Trước giải trừ mị hoặc thuật với hắn đi!"
Tần Lãng trầm giọng nói.
Nguyệt Bán Thành hiện đang bị nữ yêu tu khống chế tâm thần, trực tiếp đánh giết nữ yêu tu này rất có thể làm tổn thương thần hồn Nguyệt Bán Thành, Tần Lãng đành phải khống chế đối phương trước.
"Chỉ cần đại nhân đáp ứng tha cho ta một mạng, ta nhất định giải trừ mị hoặc thuật, thả hắn!"
Nữ yêu tu cũng không ngốc, bây giờ mình bị Tần Lãng khống chế, Nguyệt Bán Thành là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của nàng, tùy tiện thả Nguyệt Bán Thành, thì chắc chắn nàng phải chết không nghi ngờ!
"Ngươi cảm thấy ngươi bây giờ còn có quyền mặc cả với ta sao?"
Tần Lãng dùng sức ở đầu ngón tay, lập tức xương cổ của nữ yêu tu phát ra tiếng "răng rắc", mặt nữ yêu tu nghẹn đỏ bừng, lưỡi thè ra từ trong miệng, không ngừng ho khan.
"Lương Nguyệt Đan sư, sao ngươi lại bắt tiểu công chúa? Ngươi muốn làm gì tiểu công chúa!"
Trong mắt Nguyệt Bán Thành, giờ phút này Tần Lãng đang dùng ngón tay bóp tiểu công chúa, muốn đưa nàng vào chỗ chết!
"Nguyệt Lang, hắn muốn giết ta, mau đến giúp ta!"
Nữ yêu tu ánh mắt lộ ra sợ hãi xen lẫn vui mừng, vội vàng kêu cứu Nguyệt Bán Thành.
"Ngươi, Tần súc sinh, mau thả tiểu công chúa ra!"
Thân thể mập mạp của Nguyệt Bán Thành đột nhiên xông lên, một quyền mang theo sức nặng lớn đánh về phía Tần Lãng!
Tần Lãng đột nhiên đá một cước, Nguyệt Bán Thành chưa kịp ra đòn đã bị Tần Lãng đạp bay, lăn ra ngoài như quả bóng.
Nhưng Nguyệt Bán Thành dường như không hề biết đau đớn, trực tiếp bò dậy, lại rống giận xông lên!
"Để hắn dừng lại!"
Mặt Tần Lãng trầm xuống, lực đạo ở ngón tay tăng thêm vài phần, tiếng xương "răng rắc" chói tai từ cổ nữ yêu tu vang lên.
"Nguyệt Lang, cứu mạng!"
Nữ yêu tu liều mạng cầu cứu Nguyệt Bán Thành.
"Hừ, muốn chết!"
Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, ngón tay đột ngột siết chặt, xương cổ nữ yêu tu vốn đã không chịu nổi gánh nặng giờ bị bóp biến dạng, lưỡi thè ra, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng, cuối cùng cầu xin tha thứ:
"Khụ khụ... Đại nhân tha mạng, ta bây giờ... bây giờ sẽ giải trừ mị hoặc thuật cho hắn!"
Nói xong, trong mắt nữ yêu tu đột nhiên phóng ra hai đạo hồng quang, bắn thẳng vào hai mắt Nguyệt Bán Thành, Nguyệt Bán Thành đang lao nhanh về phía Tần Lãng mặt vốn đang giận dữ trở nên mờ mịt, rất nhanh con ngươi khôi phục màu đen bình thường.
"Khụ khụ, đại nhân, mị hoặc thuật đã giải trừ, ngài có thể y theo ước định tha cho ta chứ?"
Nữ yêu tu khúm núm cầu khẩn nói.
"Ta từ đầu đến cuối có từng đáp ứng sẽ tha cho ngươi sao!"
Đối với nữ yêu tu mê hoặc lòng người này, Tần Lãng không có nửa phần nhân từ, trong tiếng kêu sợ hãi của đối phương, ngón tay dùng sức trực tiếp bóp nát cổ đối phương!
Lập tức, cổ nữ yêu tu gập xuống, khí tuyệt bỏ mình, bị Tần Lãng ném thẳng xuống đất.
"Tần Lãng, sao ngươi lại giết tiểu công chúa!"
Vừa lấy lại tinh thần, Nguyệt Bán Thành mặt giận dữ lao đến chỗ Tần Lãng.
"Nhìn kỹ xem nàng là ai!"
Tần Lãng trực tiếp đá thi thể nữ yêu tu dưới chân về phía Nguyệt Bán Thành, trước ánh mắt kinh ngạc của người kia, nữ yêu tu xinh đẹp dần dần lộ ra bản thể, rõ ràng là một con cáo lông dài!
"Hồ yêu!"
Nguyệt Bán Thành ngạc nhiên, "Tiểu công chúa" vừa nãy bị mình đẩy ngã, suýt chút nữa "va chạm gây gổ" lại là đầu hồ yêu này?
"Phỉ! Súc sinh chết tiệt này, suýt cướp đi lần đầu quý giá hơn hai mươi năm trân tàng của ta! Cũng may nguyệt gia là đàn ông có định lực, không để súc sinh này đạt được!"
Đá một cước vào thi thể hồ yêu, Nguyệt Bán Thành hét lên.
"Ách, dù nói ra thì có vẻ tàn nhẫn, nhưng ta cảm thấy vẫn nên nói thật thì tốt hơn. Thực ra, vừa rồi trừ một bước cuối cùng, ngươi với con hồ yêu này cái gì cũng đã xảy ra hết rồi, cũng không khác gì mất lần đầu là bao." Tần Lãng chỉ vào khóe miệng Nguyệt Bán Thành, "Lông hồ ly ở khóe miệng ngươi là chứng cứ tốt nhất, còn nữa, ngươi có thấy miệng đầy mùi hôi không?"
"Ọe..."
Nghĩ đến hình ảnh mình ôm một con hồ ly điên cuồng gặm nhấm, Nguyệt Bán Thành một trận lạnh người, há miệng ra nôn thốc nôn tháo hết đồ ăn trong quán rượu ở Cực Quang Thành.
"Đúng rồi, xét thấy biểu hiện vừa rồi của ngươi, ta cảm thấy sau này ngươi vẫn nên đừng có bám lấy tiểu công chúa nữa, ngươi hết cơ hội rồi!"
Tần Lãng vẫy tay với Nguyệt Bán Thành vẫn còn đang nôn, "Đi thôi, đi tìm Mạc Thiên Cơ, sau khi tụ hợp thì tranh thủ thời gian tìm kiếm Yêu Tâm Tủy, chúng ta chỉ còn chưa đến hai tháng!"
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận