Thần Hồn Đan Đế

Chương 359: Lấy Phong Viễn Kỳ hồn phách luyện đan

Chương 359: Lấy hồn phách của Phong Viễn Kỳ luyện đan! Chó chết! Dám ngay trước mặt ta chiếm tiện nghi của Vân nhi! Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục! Tần Lãng vồ một cái, trực tiếp xách trứng trứng đang một mặt hưởng thụ từ trong ngực Vân nhi ra. Con vật nhỏ lập tức tỏ vẻ khó chịu, bốn chi móng vuốt thịt nhỏ không ngừng múa may lung tung trong không trung, đôi mắt tròn xoe không ngừng nhìn về phía ngực Vân nhi đang hớ hênh xuân quang. “Thiếu gia, cún con này đáng yêu quá, ngươi nuôi nó từ bao giờ vậy, nó tên gì?” Vân nhi không hề phát hiện ngực mình lộn xộn, đôi mắt đẹp cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, cười nhìn trứng trứng trong tay Tần Lãng. “Nó tên là Trứng Trứng, tiểu hỗn đản trứng, trứng bại hoại.” Trừng mắt nhìn trứng trứng đang giãy giụa, Tần Lãng trực tiếp thu nó vào không gian hình xăm. “Được rồi, quay lại chuyện chính, hồn phách Võ Vương đã tới tay, đã đến lúc giúp nàng luyện chế Đoạn Hồn Đan.” Tần Lãng cười nói với Vân nhi. “Thật sao? Tốt quá, thiếu gia, cám ơn ngươi nhiều, ngươi đối với Vân nhi thật tốt!” Đôi mắt đẹp của Vân nhi sáng lên, vui đến phát khóc, liên tục nói ba tiếng “Thật” để bày tỏ sự cảm kích trong lòng. Thiếu gia vì mình, đã không màng nguy hiểm mà đi vào hồn vực nguy hiểm trùng điệp, ân tình này thật quá nặng, không thể báo đáp bằng một hai câu nói, cho dù lấy thân báo đáp cũng không đủ. “Đã lớn vậy rồi còn khóc nhè như con nít, ta nhớ lúc nhỏ nàng có khóc như này đâu.” Tần Lãng cười trêu nói. “Đây là hồn phách Võ Vương cường giả ta giành được từ phủ đường chủ.” Một vòng tay, hơn một trăm chiếc bình thủy tinh từ trong nhẫn trữ vật xuất hiện trong động phủ, ngay trước mặt Vân nhi. Trong mỗi chiếc bình thủy tinh đều phong ấn một hồn phách Võ Vương, phần lớn đã bị xóa đi thần trí, chỉ còn lại hồn phách thuần túy trống rỗng, trận trận lực lượng cường hãn ẩn ẩn tản ra. Đột nhiên, Tần Lãng và Vân nhi đều dồn ánh mắt vào mấy chiếc bình thủy tinh ở phía cuối. Mấy chiếc bình thủy tinh này trông hoàn toàn mới, có sự khác biệt rõ rệt với những chiếc bình trước đó, rõ ràng là mới được sử dụng gần đây. Lúc này, trong mấy chiếc bình thủy tinh đó, mấy đạo hồn phách Võ Vương đang ra sức giãy giụa, muốn thoát ra ngoài. Rõ ràng là mấy tên Võ Vương cường giả này vừa bị bắt được hồn phách, còn chưa bị xóa đi thần trí. Cảm nhận được bên ngoài có người, mấy tên Võ Vương cường giả giãy dụa càng thêm lợi hại, thậm chí có người còn la hét bên trong. Nghe được một giọng nói trong số đó, Tần Lãng và Vân nhi đồng thời ngẩn người, ngẩng đầu nhìn nhau, sau đó vẻ mặt cả hai đồng thời trở nên vô cùng đặc sắc. “Thả ta ra, ta là Phong Viễn Kỳ, đệ nhất cường giả Tung Hoành Đế Quốc!” “Ta là Phong Viễn Kỳ, tông chủ Phong Vân Tông, cả đời chính trực, lấy việc giúp đỡ chính nghĩa làm nhiệm vụ của mình, được vô số người kính ngưỡng, các ngươi không thể đối xử với một anh hùng như vậy!” “Ta, Phong Viễn Kỳ, bất hạnh bị tiểu nhân ám toán mà vẫn lạc, vừa vào hồn vực các ngươi đã thừa lúc thần trí ta mơ hồ mà phong ấn ta, không ngờ ta, một cường giả oai phong, lại rơi vào tình cảnh thế này!” “Mau thả Bổn tông chủ ra, nếu không….” Trong chiếc bình thủy tinh ở giữa truyền ra một giọng nói tức giận, mơ hồ có thể thấy một tiểu nhân hồn phách đang giãy giụa bên trong. “Xem ra thật là oan gia ngõ hẹp….” Khóe miệng Tần Lãng nở một nụ cười giễu cợt, giọng nói này hắn không thể quen thuộc hơn được, chính là giọng của Phong Viễn Kỳ mà trước đó hắn vừa mới đánh giết. Gương mặt xinh đẹp của Vân nhi cũng lạnh xuống. Nếu không phải tại Phong Viễn Kỳ, nàng cũng không trúng Nhiên Hồn Hương kịch độc, nàng và Tần Lãng cũng không cần mạo hiểm xâm nhập hồn vực. Vân nhi xưa nay đối xử ôn hòa và tha thứ, giờ phút này trong lòng cũng không khỏi nổi lên từng đợt lửa giận. Tần Lãng đưa tay mở nắp bình thủy tinh ra, Phong Viễn Kỳ đang gào thét vui mừng, vừa mới xông ra khỏi bình đã bị Tần Lãng một tay bóp lấy, không thể động đậy. “Là các ngươi!” Vẻ mặt vui mừng của Phong Viễn Kỳ cứng đờ. Vốn tưởng người bên ngoài muốn thả hắn ra, nhưng hắn không ngờ rằng người thả hắn ra lại chính là Tần Lãng, kẻ đã đánh giết hắn trước đó! “Sao các ngươi lại ở hồn vực?” Phong Viễn Kỳ kinh ngạc, hắn đã phát hiện Tần Lãng và Vân nhi đều có nhục thân, không giống như hắn chỉ là hồn phách. “Ngươi nói ngươi chính trực, không thiên vị, giúp đỡ chính nghĩa, bị tiểu nhân ám toán?” Trêu tức nhìn Phong Viễn Kỳ, ánh mắt Tần Lãng vô cùng băng hàn. Trên đời đúng là có loại tiểu nhân này, có thể nói trắng thành đen, đen thành trắng, điên đảo hắc bạch! Bị vạch trần lời nói dối, Phong Viễn Kỳ dù da mặt dày cũng không nhịn được mặt mo đỏ ửng. Thật sự quá đánh mặt! “Chúng ta đến đây để bắt hồn phách Võ Vương, vì Vân nhi loại bỏ Nhiên Hồn Hương. Nếu như lúc đó ngươi không hạ độc Vân nhi, đương nhiên chúng ta đã không đến hồn vực, hồn phách của ngươi có lẽ đã trốn qua được một kiếp. Chỉ là bây giờ nha, ha ha, ngươi ác giả ác báo, ngươi sẽ hồn phi phách tán, triệt để biến mất khỏi thế gian này!” Tần Lãng nắm chặt hồn phách Phong Viễn Kỳ trong tay, Phong Viễn Kỳ chợt cảm thấy áp lực vô tận truyền đến, thân ảnh vốn đã mờ nhạt càng thêm nhạt đi mấy phần. “Các ngươi muốn dùng hồn phách của ta để loại trừ Nhiên Hồn Hương cho tiểu nha đầu này!” Trong nháy mắt, mặt Phong Viễn Kỳ xám như tro tàn, cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là hại người cuối cùng hại mình! Hắn hiểu rõ Tần Lãng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn, bởi vì hắn đã hạ độc Vân nhi, hiện tại hắn thậm chí cả hồn phách còn sót lại cũng sẽ tan thành mây khói, trở thành giải dược cứu Vân nhi! “Muốn trách thì trách chính ngươi quá âm hiểm!” Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, lấy đan lô ra, Xích Viêm Địa Hỏa bùng lên, trực tiếp ném hồn phách Phong Viễn Kỳ vào trong lò đan, lập tức trong lò đan truyền đến tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng của Phong Viễn Kỳ, qua khe hở của lò có thể lờ mờ nhìn thấy thân ảnh Phong Viễn Kỳ đang không ngừng lăn lộn trong ngọn lửa. Sau một chén trà, tiếng kêu thảm thiết kết thúc, hồn phách Phong Viễn Kỳ đã bị cô đọng thành một cỗ lực lượng linh hồn thuần túy. Tần Lãng động tác nhanh chóng, lật tay qua lại, từng đạo hồn phách Võ Vương bị ném vào lò đan, sau đó luyện hóa, trong lò đan, lực lượng linh hồn thuần túy càng lúc càng nhiều, vô cùng nồng đậm. Lấy ra một gốc Đoạn Hồn Thảo phẩm chất cực cao từ trong nhẫn trữ vật, Tần Lãng bỏ vào lò đan, dùng Xích Viêm Địa Hỏa bao bọc, Đoạn Hồn Thảo màu đỏ chảy ra chất lỏng màu đỏ, một làn khói đen bốc hơi ra. Chiết xuất xong Đoạn Hồn Thảo, Tần Lãng trực tiếp đem nó dung hợp với lực lượng linh hồn thuần túy, một viên linh đan đỏ tươi ướt át lăn lộn, ngưng tụ trong lò đan, sau đó bị đan quyết trong tay Tần Lãng vùng một cái, bay thẳng ra khỏi lò đan, rơi vào chiếc bình sứ mà Tần Lãng đã chuẩn bị sẵn. Viên Đoạn Hồn Đan có thể giúp Vân nhi loại bỏ Nhiên Hồn Hương cuối cùng cũng luyện chế thành công! Nhìn viên linh đan trước mặt đang quấn quanh những trận lực lượng thần bí, lực lượng linh hồn cực kỳ dư thừa, trong lòng Tần Lãng vô cùng kích động. “Nhanh, Vân nhi, ăn Đoạn Hồn Đan đi!” Đưa linh đan đến trước mặt Vân nhi, Tần Lãng vội vàng nói. “Vâng!” Nhu thuận gật đầu, dưới ánh mắt mong chờ của Tần Lãng, Vân nhi dùng đôi tay ngọc trắng nõn cầm viên Đoạn Hồn Đan lên, hé đôi môi đỏ tươi như son, cẩn thận từng li từng tí nuốt vào trong miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận