Thần Hồn Đan Đế

Chương 1596: Buồn bực ông tổ nhà họ Hoắc

"Phàm là những người đến chỗ này, đều phải dựa theo thứ tự trước sau mà lựa chọn vị trí, các ngươi đến sau cùng, chỉ có thể ở vị trí cuối cùng, hẻo lánh nhất! Quy củ này là điều mọi người ở đây ngầm thừa nhận, lẽ nào mấy người các ngươi muốn chống đối với tất cả mọi người ở đây sao?" Một lão giả mặc áo khoác cất giọng hừ lạnh nói. Lỗ gia lão tổ và những người khác đảo mắt nhìn quanh, quả nhiên thấy mấy trăm ánh mắt đều lộ vẻ bất thiện nhìn về phía bọn họ, dường như chỉ cần bất đồng ý kiến liền lập tức muốn xông vào đánh nhau. "Hừ! Tốt nhất là các ngươi nên biết điều một chút. Tuân thủ quy củ ở đây ít nhất còn có vị trí sau cùng, nếu không thì đến cả vị trí cuối cùng này cũng không có đâu!" Một lão giả khác cười lạnh nói. "Khổng huynh, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Lỗ gia lão tổ cùng những người khác dời mắt nhìn sang ông tổ nhà họ Khổng. "Quân tử không đứng dưới chỗ tường sắp đổ, người ở đây quá nhiều, chúng ta tạm thời đứng ở chỗ hẻo lánh nhất cũng được, dù sao mục đích của chúng ta là tiến vào Thần quốc chân chính, hiện tại kiếm được ít Thần thạch một chút cũng không sao." Ông tổ nhà họ Khổng lên tiếng nói. "Được, vậy cứ nghe theo Khổng huynh!" Mọi người đều gật đầu, đứng ở vị trí cách miệng vào hình tròn xa xôi nhất, chiếm hết những chỗ trống cuối cùng. Ngay khi nhóm Tần Lãng vừa mới đứng vững chưa được bao lâu, từ đằng xa mười mấy bóng người bay tới, người đi đầu là một lão giả có khuôn mặt gầy gò, mũi khoằm, không ai khác chính là ông tổ nhà họ Hoắc. "Ha ha ha, cuối cùng cũng tìm thấy lối vào rồi, tốt quá rồi!" Nhìn thấy cây nấm Vân Nhất cao sừng sững, ông tổ nhà họ Hoắc mắt sáng lên, phấn khích nói. "Hoắc huynh quả nhiên là lợi hại, không ngờ nhanh như vậy đã dẫn bọn ta tìm được lối vào Thần quốc chân chính!" Lão giả mặt lừa giơ ngón tay cái lên khen ngợi. "Đó là đương nhiên, ta lão Hoắc dám cam đoan, chắc chắn phải nắm chắc trong lòng rồi." Ông tổ nhà họ Hoắc đắc ý vỗ vỗ ngực, nói: "Mấy lão già của bát đại thế gia giờ chắc vẫn còn đang mù quáng đi lòng vòng, đã bị chúng ta bỏ xa phía sau rồi." "Không biết nhà nào thả chó dại chạy rông, vừa sủa lung tung vừa xả rắm thối, thật là hôi c·h·ế·t người!" Âm điệu của ông tổ nhà họ Hoắc cứng nhắc hạ xuống, Lỗ gia lão tổ mặt mày chế nhạo, không ngừng quạt quạt mũi, cúi đầu nhìn xuống mười mấy người vừa tới. "Hả?" "Mấy lão tổ của bát đại thế gia!" "Bọn họ vậy mà lại đến trước chúng ta!" Nhóm mười mấy người của ông tổ nhà họ Hoắc đều ngây người. Bọn họ không ngờ tốc độ của nhóm Tần Lãng lại nhanh hơn mình, lại còn đến đây trước một bước. "Không thể nào! Trong tay ta có bản đồ Thần quốc tỉ mỉ nhất, tốc độ tuyệt đối không chê vào đâu được, sao tám lão già kia của bát đại thế gia có thể đến đây trước chúng ta một bước được!" Ông tổ nhà họ Hoắc mặt mày đen sầm, sắc mặt càng thêm khó coi. Vừa mới còn cười nhạo việc bát đại thế gia không thể nào đến trước được, không ngờ người ta đã đến từ lâu rồi, như vậy là tát thẳng vào mặt hắn! "Có bản đồ thì thế nào? Tiểu hữu Tần Lãng đi cùng chúng ta có bản đồ sống bên trong Thần quốc, có cậu ta, tốc độ của chúng ta đương nhiên phải nhanh hơn các ngươi rồi!" Lỗ gia lão tổ hả hê, chỉ vào Tần Lãng bên cạnh, châm biếm nói. "Thì ra là do thằng nhãi này!" Ánh mắt lạnh lẽo của ông tổ nhà họ Hoắc đổ dồn về phía Tần Lãng, vẻ mặt ngay lập tức trở nên đen xì. Hắn không ngờ rằng, kẻ cầm đầu khiến bọn họ đến sau bát đại thế gia lại chính là Tần Lãng, người mà hắn ban đầu khinh bỉ! Vậy mà vì một tên hậu bối nhỏ nhoi mà bị vấp ngã, thật là mất hết cả mặt mũi! Lúc này, ông tổ nhà họ Hoắc cảm thấy mặt mình nóng bừng, trong lòng vô cùng bực bội. "Hừ! Nếu không phải vì trước đó phục kích các ngươi làm chậm trễ không ít thời gian, sao chúng ta có thể để các ngươi đến trước một bước chứ!" Ông tổ nhà họ Hoắc tìm cho mình cái cớ, đưa tay chỉ vào mấy lão tổ của bát đại thế gia, lớn tiếng quát: "Tám lão già các ngươi, tự giác cút xuống, hay là để chúng ta tự ra tay đánh các ngươi xuống?" "Muốn động thủ với chúng ta?" Lỗ gia lão tổ cười khẩy một tiếng, mặt mày hớn hở, mở miệng nói: "Được thôi, ngươi cứ động thủ thử xem!" "Hừ! Đừng tưởng là chúng ta không dám, giờ lão phu sẽ lên đó đánh cho ngươi ngã nhào!" Vừa dứt lời, Lỗ gia lão tổ định xông lên. Nhưng đúng lúc đó, mấy giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Muốn đánh nhau thì lăn sang một bên mà đánh! Đừng có làm ảnh hưởng tới việc chúng ta câu Thần thạch, ở đây tuyệt đối cấm động thủ! Nếu ai cố tình làm trái, tất cả chúng ta đều không tha cho hắn!" Sau một khắc, nhóm ông tổ nhà họ Hoắc liền thấy mấy trăm ánh mắt lạnh băng đổ dồn về phía bọn họ. Trong chớp mắt, mười mấy người đều lạnh sống lưng! Nhiều cao thủ cùng lúc ra tay như vậy, dù bọn họ có chín mạng cũng không đủ c·h·ế·t! Ông tổ nhà họ Hoắc trong lòng càng thêm phiền muộn! Đến muộn đã đành! Không ngờ còn không thể cùng mấy lão tổ của bát đại thế gia động thủ, giành lại vị trí! Sau đoạn nhạc dạo ngắn đó, mọi người đều dồn mắt về lối vào hình tròn ở giữa, hai mắt sáng rực, như một đám đàn ông đói bụng đang chờ đồ ăn. Lúc trước Tần Lãng đứng ở dưới nên nhìn không rõ, hiện tại đi lên rồi mới thấy được rõ ràng. Chỉ thấy mấy trăm võ giả vây xung quanh, ai nấy mắt đều trừng lớn, không dám nháy mắt, hồn lực trực tiếp ngưng kết thành từng sợi dây nhỏ phẩm chất không giống nhau, mò xuống miệng vào hình tròn, thăm dò cái gì đó. Mấy canh giờ sau, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, một lão giả gầy gò nhanh chóng thu hồi sợi tơ hồn lực phóng ra, trên đầu sợi tơ đó là một viên Thần thạch màu bạc to bằng móng tay! Trong ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh, lão giả gầy gò vội vàng nắm chặt Thần thạch màu bạc, sau đó bỏ vào trong nhẫn trữ vật, rồi tiếp tục ngưng kết hồn lực thành dây nhỏ, hướng xuống miệng vào hình tròn để dò xét. "Thì ra bọn họ xem hồn lực như cần câu, ở đây thả câu Thần thạch!" Lỗ gia lão tổ bừng tỉnh ngộ, cuối cùng cũng hiểu vì sao mấy trăm người kia đều lít nha lít nhít đứng xung quanh miệng vào hình tròn! "Thần thạch chính là tài nguyên tu luyện mà chúng ta chưa từng thấy trước đây, không thể lãng phí thời gian được, chúng ta cũng bắt đầu câu Thần thạch đi!" Ông tổ nhà họ Tống trong mắt lóe lên vẻ nóng nảy, mở miệng đề nghị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận