Thần Hồn Đan Đế

Chương 1856: Cho ta trước mặt mọi người xin lỗi!

Chương 1856: Bắt ngươi phải xin lỗi ta trước mặt mọi người! Bạch Diêm Vương một nhóm không giết được Tần Lãng, vậy thì Diệp Lương Thần sẽ dùng quân quy doanh trại chơi chết hắn! Hơn nữa còn muốn khiến Tần Lãng thân bại danh liệt! “Cướp đoạt vị trí tướng lĩnh khiến người bỏ mạng, đây chính là tội chết!” Tiểu Anh mí mắt giật mạnh một cái! Nếu quả thật như Diệp Lương Thần nói, đổ tội Kiều Tiến tướng quân vì Tần Lãng mà chết, Tần Lãng chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ gì! Trương Nguyên cau mày. Nếu Diệp Lương Thần thật có chứng cứ, lần này Tần Lãng e là khó thoát kiếp nạn! Đối mặt Diệp Lương Thần quát hỏi, Tần Lãng lại không hề tỏ ra kinh hoảng, cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Diệp Lương Thần: “Diệp thống soái, nói chuyện cần phải có chứng cứ, không phải bằng suy đoán của ngươi cùng môi son răng trắng tùy tiện nói vài câu là có thể kết tội người khác! Xin hỏi Diệp thống soái, ngươi có chứng cứ ta hãm hại Kiều Tiến tướng quân không?” “Chứng cứ? Chỉ cần đưa hết số quả anh đào đỏ còn lại trên người ngươi ra, đó chính là chứng cứ!” Diệp Lương Thần cười lạnh nhìn về phía Tần Lãng: “Nếu trong lòng ngươi không có quỷ, cứ để người soát người, xem trên người ngươi có quả anh đào đỏ hay không, đó là cách chứng minh tốt nhất! ” “Nếu ngươi nhút nhát không dám để cho người soát người, đã nói lên trong lòng ngươi có quỷ, Kiều Tiến tướng quân nhất định là vì ngươi mà chết!” “Soát người?” “Thật quá đáng!” “Cho dù nguyên soái đại nhân cũng sẽ không tùy tiện lục soát người một tên binh lính bình thường!” “Trên người mỗi người đều có bí mật riêng, nếu cứ làm như vậy, Tần Lãng chẳng phải là không còn chút riêng tư nào, mọi bí mật trên người đều bị phơi bày sao!” “Quan trọng hơn là sau khi bí mật của Tần Lãng bị công khai, hắn có bảo vật, pháp bảo vân vân, e là đều sẽ trở thành mục tiêu nhòm ngó của người khác, ở chiến trường lúc nào cũng không được an thân!” Nghe Diệp Lương Thần muốn soát người Tần Lãng trước mặt mọi người, lập tức mọi người xung quanh một mảnh xôn xao, Vân Nhi, Hiên Viên Thanh Thanh bọn người càng thêm biến sắc. Yêu cầu này của Diệp Lương Thần thực sự quá đáng! Tần Lãng vẻ mặt không nóng nảy, nhẹ gật đầu: “Nếu Diệp thống soái hoài nghi ta, muốn soát người, đương nhiên có thể, bất quá điều kiện tiên quyết là ngươi phải có chứng cứ! Nếu không, cứ tùy tiện hoài nghi một người là có thể soát người, vậy có phải ta cũng nói ta hoài nghi Kiều Tiến tướng quân bị Diệp thống soái hãm hại mà chết, ngươi cũng phải bị làm chúng ta soát người hay không?” Nghe vậy, mọi người xung quanh một mảnh xôn xao! Tần Lãng này thực sự quá gan to bằng trời! Hắn lại muốn soát người Diệp Lương Thần thống soái trước mặt mọi người! Thực sự là quá không biết trời cao đất rộng! Nghe Tần Lãng nói vậy, sắc mặt Diệp Lương Thần trầm xuống, trong mắt hàn quang lóe lên, sát ý trong nháy mắt bộc phát ra không chút che giấu. “Láo xược! Diệp thống soái thân phận cao quý nhường nào, há để cho ngươi một tên binh lính bình thường có thể so bì!” Tùy tùng sau lưng Diệp Lương Thần trừng mắt quát lớn về phía Tần Lãng. Tần Lãng không quan trọng nhún vai: “Mọi người cũng thấy đó, ta chỉ là nói suông vậy thôi, còn chưa đụng đến Diệp thống soái mà Diệp thống soái đã sát khí bức người.” “Mà hiện tại ta cũng không có không phối hợp yêu cầu soát người của Diệp thống soái, chỉ là muốn để Diệp thống soái đưa ra chứng cứ điều tra ta, cũng không quá đáng chứ?” Diệp Lương Thần cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi muốn chứng cứ đúng không? Tên binh sĩ đã giao dịch quả anh đào đỏ với ngươi chính là nhân chứng, mà quả anh đào đỏ hắn giao dịch ra chính là vật chứng!” Tần Lãng gật đầu cười: “Rất tốt! Vậy làm phiền Diệp thống soái mang nhân chứng và vật chứng tới đây, chỉ cần những điều ngài nói là thật, ta tất nhiên ngoan ngoãn phối hợp Diệp thống soái soát người!” Trước đó Diệp Lương Thần muốn mặt ngoài đánh giết hắn, rõ ràng muốn nuốt một mình quả anh đào đỏ cùng Thần thạch trên người hắn, Tần Lãng tin rằng tên Vương Mãng giao dịch với hắn e là đã sớm bị giết người diệt khẩu! Về phần quả anh đào đỏ Vương Mãng đã giao dịch, đừng nói đã qua ba tháng, chúng đã sớm bị những tên binh lính kia ăn hết luyện hóa, dù cho có người vẫn giữ lại, Tần Lãng cũng sẽ không ngu ngốc thừa nhận đó là do hắn giao dịch ra! “Đi, dẫn tên Vương Mãng đã giao dịch với Tần Lãng đến đây, để hắn xác nhận Tần Lãng!” Diệp Lương Thần phất tay ra lệnh cho tùy tùng phía sau. Tên tùy tùng giật mình, đến bên tai Diệp Lương Thần nhỏ giọng thầm thì nói: “Thống soái đại nhân, ngài quên là trước đó ngài đã thông báo tìm cơ hội cho Vương Mãng ra ngoài làm nhiệm vụ, hai tháng trước, Vương Mãng đã bỏ mạng ngoài ý muốn khi đang chấp hành nhiệm vụ.” Nghe vậy, Diệp Lương Thần lập tức con ngươi co rút lại. Trước đó vì muốn độc chiếm quả anh đào đỏ trên người Tần Lãng, phong tỏa tin tức, hắn mượn danh nghĩa làm nhiệm vụ để loại bỏ Vương Mãng! Vốn là muốn làm một cách thần không biết quỷ không hay, âm thầm chiếm lấy quả anh đào đỏ của Tần Lãng làm của riêng! Nhưng Diệp Lương Thần tuyệt đối không nghĩ tới mình lại dời đá đập vào chân! Hiện tại nhân chứng không còn, mất đi manh mối, có thể đoán được số quả anh đào đỏ mà Vương Mãng đã giao dịch, Tần Lãng cũng sẽ không nhận nợ! Giờ phút này, trong lòng Diệp Lương Thần vô cùng ảo não. Tần Lãng thấy Diệp Lương Thần nửa ngày im lặng, biết mình đoán đúng, Vương Mãng e là đã bị Diệp Lương Thần xử lý, ngay lập tức trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười đắc ý: “Xem ra Diệp thống soái e là không thể đưa ra nhân chứng cùng vật chứng được, vậy thì không có lý do để soát người ta, thực sự thật xin lỗi, ta Tần Lãng cũng không phải quả hồng mềm, nếu không có lý do gì để soát người, ta tuyệt đối không phối hợp!” “Hơn nữa còn có một điểm rất quan trọng, Kiều Tiến tướng quân đúng là bị địa long giết chết, còn bị nó cướp đi quả anh đào đỏ, điểm này Trương Nguyên tướng quân có thể làm chứng cho ta, chứng minh sự trong sạch của ta!” “Cho nên, xin Diệp thống soái đừng nghe kẻ tiểu nhân sàm ngôn, mà dùng cái tội danh có lẽ là sai để bôi nhọ ta Tần Lãng!” Tần Lãng ưỡn ngực, vẻ mặt nghĩa chính ngôn từ, hùng hồn nói năng có lý, lời nói đanh thép. Sắc mặt Diệp Lương Thần càng ngày càng âm trầm, cuối cùng lồng ngực kịch liệt phập phồng, hiển nhiên trong lòng lửa giận ngút trời, vô cùng tức giận! Dù thân là thống soái, nhưng hắn cũng không có lý do chính đáng để soát người Tần Lãng, Tần Lãng hoàn toàn có lý do cự tuyệt! Mà không lấy ra được quả anh đào đỏ trên người Tần Lãng, thì không cách nào chứng minh hắn có hiềm nghi hãm hại Kiều Tiến tướng quân! Thấy Diệp Lương Thần hết lời, Hiên Viên Thanh Thanh, Vân Nhi bọn người đang hết sức lo lắng cũng lập tức thở phào. Nếu thật sự Tần Lãng bị soát người, mà phát hiện quả anh đào đỏ trên người hắn, e là thật sự không nói rõ được. “Thống soái đại nhân đã hứa thưởng cho các ngươi rồi, không nên đứng ngẩn người ra đó, mau tranh thủ mang Tướng Thần Mộc bên trên kia đi doanh trại nhận thưởng!” Tùy tùng sau lưng Diệp Lương Thần quan sát được vẻ bối rối của Diệp Lương Thần, lập tức vẫy tay, ra lệnh cho một nhóm Tần Lãng rời đi, cho Diệp Lương Thần một bậc thang đi xuống. Ai ngờ Tần Lãng lại không có ý lập tức đi ngay, cười chăm chú nhìn về phía Diệp Lương Thần: “Vừa rồi bị Diệp thống soái vô cớ hoài nghi, ta Tần Lãng trong lòng thập phần ủy khuất, hy vọng Diệp thống soái có thể xin lỗi ta trước mặt mọi người, bù đắp cho thiếu sót vừa rồi.” “Cái gì!” “Hắn vậy mà muốn Diệp thống soái trước mặt mọi người xin lỗi một tên lính quân tiên phong đoàn nhỏ bé như hắn!” “Thật là gan to bằng trời!” Nghe Tần Lãng nói, lập tức mọi người xung quanh trừng mắt đến tròn xoe! Bọn họ không ngờ rằng Tần Lãng vậy mà lại dám đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy trước mặt mọi người! Một tên lính nhỏ nhoi, muốn người đứng dưới một người trên vạn người, quyền cao chức trọng như thống soái quân tiên phong đoàn phải xin lỗi mình, hắn về sau còn muốn lăn lộn trong doanh địa sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận