Thần Hồn Đan Đế

Chương 824: Hiểu lầm

"Ninh gia! Bảo vật?" Tần Lãng vẻ mặt nghi hoặc. Bản thân vừa mới đến nơi đây chân còn chưa kịp đứng vững, những người này đã xông lên bao vây bản thân, nói muốn cướp bảo vật của bọn hắn, thật là oan uổng hơn cả Đậu Nga!"Hừ, còn giả bộ hồ đồ!" Người dẫn đầu, một thiếu niên cao gầy hừ lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy khinh thường. Hắn thấy Tần Lãng đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên là đến cướp bảo vật của Ninh gia bọn hắn!"Mọi người cùng nhau động thủ!" Không đợi Tần Lãng lên tiếng giải thích, thiếu niên ra lệnh một tiếng, lập tức hơn mười người vung Lang Nha bổng trong tay, phát ra âm thanh vút gió chói tai, xé gió từ bốn phương tám hướng hung hăng đập tới Tần Lãng."Đều là Võ Tông cảnh giới!" Thấy thực lực của thiếu niên và những người xung quanh, Tần Lãng nhíu mày. Tùy tiện gặp tộc nhân đã đạt tới Võ Tông cảnh giới, xem ra thực lực của Ninh gia này có chút mạnh! Đối với người khác mà nói gặp nhiều Võ Tông cường giả như vậy chỉ có thể nhượng bộ, nhưng đối với Tần Lãng, bọn họ không đáng kể chút nào. "Cút!" Tần Lãng giận quát một tiếng, một cỗ khí tức cường hãn bùng phát từ trong cơ thể, va chạm với mấy chục cây Lang Nha bổng đang sắp sửa rơi trúng người hắn! "Phanh phanh phanh phanh phanh!" Như là gió thu quét lá rụng, hơn mười người cả Lang Nha bổng trong tay đều bị hất văng về phía sau, chật vật ngã xuống đất. "Võ Hoàng cường giả!" Thiếu niên chỉ cảm thấy hổ khẩu tê dại, tay nắm chặt Lang Nha bổng không tự chủ được run rẩy, mặt mũi tràn đầy rung động nhìn về phía Tần Lãng. Hắn không ngờ Tần Lãng trẻ tuổi như vậy đã là cường giả Võ Hoàng! Mọi người xung quanh thiếu niên cũng không thể tin nổi nhìn Tần Lãng. "Đây là đâu?" Tần Lãng nhìn người dẫn đầu, thiếu niên cao gầy, cất tiếng hỏi. Hắn không biết Ninh gia là ai, càng không có hứng thú với cái gọi là bảo vật trong miệng bọn họ, hiện tại hắn chỉ muốn biết mình đang ở đâu, nhanh chóng tìm đường đến Huyền Kiếm Tông. "Còn giả ngốc!" Thiếu niên cao gầy hừ lạnh, quát lớn những người xung quanh, "Mọi người, bày trận đối phó hắn!" "Vút! Vút! Vút!" Hơn mười người nhanh chóng đứng dậy, di chuyển theo bộ pháp quỷ dị quanh Tần Lãng, theo động tác của họ, thiên địa xung quanh đột nhiên biến sắc, linh khí thiên địa nhanh chóng tụ lại, trước mắt Tần Lãng toàn một màu trắng xóa, không thể nhìn thấy ai. "Huyễn trận cấp tám?" Tần Lãng liếc mắt đã nhận ra cấp bậc trận pháp những người này bày ra, mặt lộ vẻ tò mò, "Đã vậy, ta sẽ chơi đùa với các ngươi một chút!" Tần Lãng vừa dứt lời, một cây Lang Nha bổng đột nhiên xuất hiện từ trong làn sương mù mờ ảo, hung hăng đập về phía đỉnh đầu hắn. Tần Lãng bước chân dời sang bên, thân thể vặn lại, Lang Nha bổng rơi xuống, đập trúng mặt đất, tung lên bụi mù. "Hô hô!" Chân vừa mới đứng vững, lại có hai cây Lang Nha bổng đồng thời tấn công Tần Lãng từ trước sau, góc độ xảo trá, tốc độ cực nhanh. Tần Lãng xoay người xuống dưới, ngửa thân trên ra sau, thân thể xoay chuyển thành góc độ quỷ dị, vừa đủ tránh thoát công kích, hai tiếng va chạm mạnh vang lên, theo đó trong màn sương mù vang lên hai tiếng kêu thảm thiết. Bọn chúng không đánh trúng Tần Lãng, ngược lại là ngộ thương lẫn nhau! "Hô hô hô hô!" Trong sương mù, kình phong đột ngột nổi lên, hết cây Lang Nha bổng này đến cây khác rơi xuống, kết quả đều bị Tần Lãng tùy tiện tránh né, ngược lại toàn rơi trúng người bọn chúng, từng tiếng kêu rên vang lên. "Một lũ ngu ngốc!" Tiếng thở dốc của thiếu niên cao gầy vang lên. Hắn bày trận vốn muốn dùng ảo trận để mê hoặc tầm nhìn của Tần Lãng, tấn công bất ngờ, nhưng không ngờ ảo trận căn bản không hề ảnh hưởng đến Tần Lãng, ngược lại là bọn họ bị người nhà ngộ thương hết!"Tiểu tử này hiểu trận pháp, nhìn ra được chúng ta xuất chiêu, mọi người mau dừng tay!" Thiếu niên cao gầy hiểu ra vội ra lệnh cho mọi người dừng lại. Nhưng đã quá muộn, ngoài hắn ra, hơn chục võ giả đều bị người nhà đập trúng, ngã xuống đất rên rỉ, Lang Nha bổng lăn xuống một bên. Trận pháp bị phá, sương trắng tan đi, lộ ra Tần Lãng và thiếu niên cao gầy, Tần Lãng nhìn xuống phía dưới, nhàn nhạt nói: "Ta không muốn tốn thời gian với các ngươi, cho ta biết nơi này là đâu?" "Ngươi thật sự chỉ là đi ngang qua?" Thiếu niên cao gầy nghi ngờ nhìn Tần Lãng, đúng lúc Ninh gia gặp nguy, thiếu niên thanh y này đột nhiên xuất hiện, trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao? "Nếu ta thật sự có ý đồ với Ninh gia các ngươi, mấy người này có còn sống đến giờ không?" Tần Lãng chỉ vào đám người đang ngã trên đất rên rỉ, thản nhiên nói. "Xem ra thật sự là hiểu lầm rồi!" Thiếu niên cao gầy lập tức giật mình. Từ đầu đã vào trước là chủ, coi Tần Lãng là người xấu, cho nên căn bản không cho hắn cơ hội giải thích, cứ thế mơ mơ hồ hồ động thủ. Nếu đối phương thật sự có mưu đồ, những người bọn hắn giờ còn mạng sao? "Trước đó thật sự xin lỗi." Thiếu niên cao gầy chắp tay nhận lỗi với Tần Lãng, nói, "Nơi này là địa bàn núi Ngô Đồng của Ninh gia ta, ta có một phần địa đồ, chắc hẳn ngươi sẽ cần đến." Nói xong hắn vung tay, một tấm địa đồ tạo thành từ linh lực bay thẳng về phía Tần Lãng. "Địa đồ?" Mắt Tần Lãng sáng lên, đây đúng là thứ tốt, đưa tay ra nhận lấy, thấy nội dung bên trên, hắn lập tức mừng rỡ, "Tốt, đa tạ!" Biết mình đang ở đâu, phân rõ phương hướng, Tần Lãng lập tức đi nhanh về hướng Huyền Kiếm Tông. "Thà Thiếu Phàm, người đó thật sự chỉ đi ngang qua thôi sao?" Thấy Tần Lãng rời đi, một tráng hán đến bên cạnh thiếu niên cao gầy, lên tiếng hỏi. "Chắc là vậy. Chúng ta vừa rồi hiểu lầm người ta, nhận nhầm người rồi. Cũng may người ta không để ý, nếu không chúng ta đã gây ra đại họa rồi." Thà Thiếu Phàm nghĩ mà sợ. May mà Tần Lãng không phải loại cường giả giết người vô tội, nếu không thì việc bọn họ vô duyên vô cớ động thủ với cường giả Võ Hoàng bình thường chắc chắn sẽ không được sống yên. "Đúng vậy a! Thiếu niên đó tuổi còn trẻ đã là cường giả Võ Hoàng, thật không thể tin được! May mà hắn không phải đến cướp Đạo Quả của Ninh gia chúng ta, nếu không chắc tất cả mọi người ở đây đều không ngăn được hắn..." Tráng hán sợ hãi, nói. "Im miệng!" Nghe tráng hán nói, Thà Thiếu Phàm nhíu mày, sắc mặt thay đổi, vội che miệng người kia, ngăn không cho nói nữa, đồng thời quay đầu nhìn về phía Tần Lãng đang đi xa với vẻ cảnh giác. "Ta lỡ lời." Tráng hán nuốt một ngụm nước bọt, cũng hiểu vừa rồi mình đã nói điều không nên nói. Bây giờ hắn chỉ có thể cầu nguyện Tần Lãng không nghe thấy những lời đó, nếu không hậu quả sẽ khó lường! "Vút!" Ánh sáng lóe lên, Tần Lãng vừa đi khỏi đã lập tức quay trở lại, một giây sau đã đứng trước mặt Thà Thiếu Phàm và tráng hán: "Các ngươi vừa nói gì, Đạo Quả?" Tần Lãng đảo mắt qua Thà Thiếu Phàm và gã thanh niên lực lưỡng, "Các ngươi là người của Ninh Xương Lô sao?" ----------oOo---------- Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!! Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!! Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận