Thần Hồn Đan Đế

Chương 623: Ngay cả bích hoạ đều không buông tha

Chương 623: Ngay cả bích họa cũng không buông tha “Mê tung cấm hải do người thành lập!” Nam Cung Ngạo Thiên hít sâu một hơi! Tần Lãng cảnh giới Võ Tông có lẽ không rõ ràng, nhưng thân là cường giả Võ Hoàng, Nam Cung Ngạo Thiên hiểu rõ nhất mê tung cấm hải cường đại và đáng sợ. Ngay cả một cường giả như hắn cũng chỉ có thể ở đây cầm cự! Vốn cho rằng nơi này là tuyệt cảnh thiên nhiên hình thành, không ngờ lại do con người tạo ra! Vậy kẻ sáng tạo ra nó thực lực khủng bố đến mức nào? Chỉ nghĩ thôi cũng khiến Nam Cung Ngạo Thiên cảm thấy lạnh cả người!
“Mục đích sáng tạo mê tung cấm hải là để võ giả lạc lối biết quay đầu, ngộ ra bản thân? Vậy tại sao nơi này lại trở thành tuyệt cảnh như bây giờ? Chẳng lẽ là muốn võ giả dùng sinh tử để ngộ đạo? Điều này có hơi khiên cưỡng!” Tần Lãng nhíu mày trầm tư, trăm mối vẫn không có cách nào giải thích. “Phía dưới còn có chữ!” Ánh mắt Nam Cung Ngạo Thiên dời xuống, thấy một mảnh chữ viết khác. So với những chữ trước thì những chữ này rõ ràng đẹp hơn không ít, rất hiển nhiên không phải cùng một người viết.
“Đường Duệ Trạch, ngươi vì ngộ đạo cho riêng mình mà giết con, giết cha, tru diệt cửu tộc, không bằng heo chó, tội ác ngập trời. Tạo ra một cái mê tung cấm hải mà muốn chuộc tội? Thật là si tâm vọng tưởng! Ta Mộc Thanh Ca đã cải tạo hoàn toàn mê tung cấm hải, bố trí ra cuồng bạo phong nhận đại trận, còn khiến thủ hộ thú trông coi lối ra, mặc cho Hà Tiến nhập võ giả nơi này cũng đừng hòng rời đi, tội nghiệt cả đời ngươi đều không thể tiêu trừ, ngươi hãy đợi ta Mộc Thanh Ca tự tay đánh chết đi!”
Mấy dòng chữ ngắn ngủi nhưng câu nào cũng tràn đầy phẫn nộ, hiển nhiên hận Đường Duệ Trạch thấu xương! Tần Lãng đoán Mộc Thanh Ca rất có thể là thê tử kết tóc của Đường Duệ Trạch, nếu không tuyệt đối không có oán niệm sâu nặng với hắn như vậy! Lúc này Tần Lãng rốt cuộc hiểu tại sao mê tung cấm hải lại trở thành tuyệt cảnh cho võ giả! Ngay sau khi Đường Duệ Trạch rời đi, Mộc Thanh Ca đã đến đây, tìm đến động phủ này, để lại những lời này, đồng thời bố trí cuồng bạo phong nhận đại trận, thậm chí ngay cả con hung thú tuyệt thế kia cũng là do Mộc Thanh Ca để lại!
Đây đúng là thần tiên đánh nhau, dân thường gặp nạn! Vốn là ân oán giữa Đường Duệ Trạch và Mộc Thanh Ca, bọn họ những võ giả đến sau lại vô tội chịu họa! Ban đầu Tần Lãng còn định cướp bóc một trận trong động phủ này, nhưng rõ ràng Mộc Thanh Ca đã từng tới đây một lần, chỉ sợ nơi này đã bị nàng cướp sạch, muốn có thu hoạch ở đây là chuyện không thể nào. Bất quá đã tới đây rồi, Tần Lãng và Nam Cung Ngạo Thiên cũng không cam tâm trở về tay không! “Phía trước là nội môn động phủ, chúng ta vào xem!” Tần Lãng và Nam Cung Ngạo Thiên gật đầu, đi qua vách đá, đến trước một cánh cửa đá đen ngòm, hai tay nhẹ nhàng đẩy, cửa đá phát ra tiếng ầm ầm từ từ mở ra. Sau khi xác nhận không có nguy hiểm gì, hai người mới bước vào.
Đây là một gian thạch thất rộng rãi hơn, bên trong bày biện vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường đá, trên vách tường xung quanh vẽ những bức bích họa sinh động như thật, ngoài ra không còn gì khác. “Xem ra đúng là không có gì, chuyến này chúng ta đi phí công!” Nam Cung Ngạo Thiên dò xét thạch thất kỹ càng vài lần, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, lập tức mặt đầy thất vọng. “Vậy cũng chưa chắc!” Ngay khi Nam Cung Ngạo Thiên định gọi Tần Lãng rời đi, thì Tần Lãng bỗng lên tiếng, mắt chăm chú nhìn vào một bức bích họa trên cửa đá. Vốn hắn cũng giống Nam Cung Ngạo Thiên, cho rằng chuyến này sẽ tay trắng, nhưng sau khi dùng Thiên Nhãn quan sát, hắn lại phát hiện ra huyền cơ trong bức bích họa trên cửa đá! “Sao vậy? Bức bích họa này có vấn đề?” Nam Cung Ngạo Thiên vẻ mặt nghi hoặc, nhíu mày. Trên bức bích họa vẽ một nữ tử dáng người đầy đặn, mặc y phục hở hang, đang phi thân bôn nguyệt. Vừa rồi hắn đã quan sát, bức bích họa này không có gì khác biệt so với xung quanh, dường như rất bình thường. “Không sai!”
Tần Lãng gật đầu, thả người bay lên, một tay trực tiếp hướng ngực đầy đặn của nữ tử trên bích họa ấn tới! “Thằng nhóc này sở thích gì vậy, ngay cả phụ nữ trong bích họa cũng không tha...” Nam Cung Ngạo Thiên nhịn không được khóe miệng giật giật! Hành động của Tần Lãng đúng là bất nhã... Nhưng rất nhanh Nam Cung Ngạo Thiên liền sửng sốt, bởi vì hắn thấy sau khi tay Tần Lãng ấn vào ngực nữ tử trong bích họa, nơi đó đúng là lõm xuống một cách quỷ dị, sau đó cả người Tần Lãng đúng là hóa thành một vòng lưu quang màu trắng, bị hút vào trong bích họa! “Vậy mà vào được! Là một trận pháp ẩn nấp cường đại! Ngay cả ta cũng không nhìn ra chút mánh khóe nào, thằng nhóc này lại có thể phát hiện?” Nam Cung Ngạo Thiên cuối cùng cũng hiểu hắn đã hiểu lầm Tần Lãng, lập tức cũng phi thân lên, đưa tay ấn vào chỗ đó, lập tức một đạo bạch mang nữa xuất hiện, thân ảnh Nam Cung Ngạo Thiên cũng biến mất không thấy gì, một khắc sau đã xuất hiện trong một thạch thất rộng rãi hơn! “Tê, lại có nhiều thần khoáng thạch như vậy!” Thấy một mảng lớn thần khoáng thạch lấp lánh trong thạch thất, Nam Cung Ngạo Thiên hít sâu một hơi! Nhìn thấy chỗ này có ít nhất hơn vạn mai thần khoáng thạch! So với những gì họ thu được trước đó, thần khoáng thạch ở đây hoàn toàn là “tiểu vu kiến đại vu”, căn bản không đáng nhắc tới! Nhưng lúc này ánh mắt Tần Lãng cũng không rơi vào những thần khoáng thạch này, mà đang chăm chú nhìn vào bên trong hai đạo lồng ánh sáng năng lượng ở chiếc bàn đá cuối thạch thất!
Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!!
Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!!
Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận