Thần Hồn Đan Đế

Chương 135: Ngũ Phẩm Đan Vương

Trong Thanh Phong Đan Võ Các. Mấy chục người làm công đang bận rộn. Vốn tưởng rằng sẽ thất nghiệp, không ngờ sau khi đổi ông chủ, việc làm ăn trong tiệm lại bùng nổ, mỗi ngày thu lợi cả đấu vàng, đãi ngộ của bọn họ cũng tăng lên gấp mấy lần! "Thiếu gia, không ngờ làm ăn linh đan lại kiếm tiền như vậy!" Vân Nhi vừa đếm tiền vừa hưng phấn nói, đây quả thực là một mối làm ăn một vốn bốn lời. Với tốc độ kiếm tiền này, căn bản không cần lo lắng vấn đề tài nguyên tu luyện. "Nhân lúc thời gian này còn yên bình, hãy hảo hảo tu luyện, qua một thời gian nữa sẽ không được thanh tĩnh như vậy đâu." Tần Lãng cười nói. "Vì sao?" "Chúng ta làm ra động tĩnh lớn như vậy, phá hỏng lợi ích của người khác, Đan Các đối diện sao có thể không có phản ứng?" "Thiếu gia, ngươi hiện tại đang bị Thập Đại Tông Môn truy nã, nếu lại đắc tội Đan Các, vậy chẳng phải là càng nguy hiểm hơn sao?" Vân Nhi mặt đầy lo lắng, động tác đếm tiền cũng chậm lại. "Ai nói chúng ta sẽ đắc tội Đan Các? Đến lúc đó ngươi sẽ hiểu, cứ hảo hảo tu luyện trước đi!" Tần Lãng cười thần bí. Hai tháng sau. Tần Lãng từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại, chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, trong mắt tinh quang chợt lóe lên rồi biến mất. "Võ Sĩ Bát Trọng!" Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, cảm thụ được dung lượng đan điền càng thêm khổng lồ cùng Linh Lực tinh thuần, Tần Lãng có chút hài lòng. Hiện tại bản thân hoàn toàn có sức chiến đấu của Võ Sư sơ kỳ! Bất quá càng về sau tu luyện, tài nguyên cần càng nhiều, gần như tăng gấp bội, linh thạch Tần Lãng mang đi từ Phong Vân Tông đã bị tiêu hao sạch sẽ. "Xem ra phải nghĩ biện pháp đem tiền kiếm được mấy tháng này đổi thành tài nguyên tu luyện!" Đang suy nghĩ, bỗng nhiên từ tầng một cửa hàng truyền đến một trận ồn ào, Tần Lãng không khỏi nhướng mày. Giờ phút này, đại sảnh tầng một của Thanh Phong Đan Võ Các. "Thực sự xin lỗi quý khách, linh đan mà ngài muốn đã bán hết rồi, hay là ngài xem thử loại linh đan khác?" Một tên người làm mặt mày xin lỗi nói. "Cái gì? Bán sạch rồi? Không có linh đan còn mở Đan Các cái gì, ta thấy các ngươi có thể đóng cửa được rồi!" Tên Võ Giả kia mặt mũi khó chịu, "Bốp" cho người làm một cái tát, khiển trách mắng mỏ. "Quý khách, ngài đánh ta thì được, nhưng xin đừng chửi bới thanh danh Thanh Phong Đan Võ Các chúng ta." Bị tát tai, người làm trong lòng ấm ức, lại không dám biểu hiện ra ngoài. "Chửi bới các ngươi? Hừ, lão tử hôm nay còn muốn phá hủy cửa hàng của các ngươi!" Tên Võ Giả kia đột nhiên đá một cước, người làm trực tiếp bị đạp bay về phía sau, đập vào một cái quầy. Lại nâng chân lên, đang muốn đạp đổ cái quầy gần đó, một lão giả lưng còng đột nhiên xuất hiện, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, bàn chân tên Võ Giả kia lại không thể hạ xuống mảy may! "Thanh Phong Đan Võ Các cũng là chỗ cho ngươi giương oai sao?" Lão giả lưng còng Mục Quang Âm ế lạnh lùng nhìn tên Võ Giả kia. "Lão nhân này là một cao thủ!" Trong lòng tên Võ Giả kia giật mình, nhưng trên mặt lại không có chút sợ hãi, không để lại dấu vết thu chân về, hừ lạnh nói: "Hừ! Chỉ là một cái cửa hàng nhỏ không có bối cảnh không có địa vị, đập bể thì cứ đập bể! Hôm nay ta coi như đốt tiệm của ngươi, ngươi cũng không dám làm gì ta! Nói thật cho ngươi biết, tiểu gia thế nhưng là Nội Môn Đệ tử của Phong Vân Tông, xếp hạng thứ nhất trong Thập Đại Tông Môn, ngươi dám động vào ta một sợi tóc, cửa hàng của các ngươi tất cả mọi người đều phải chết!" "Nguyên lai là Nội Môn Đệ tử của Phong Vân Tông!" Lão giả lưng còng thản nhiên nói. "Hừ hừ, không sai, sợ rồi hả? Biết điều thì mau tránh ra!" Tên Võ Giả kia mặt đầy đắc ý, Phong Vân Tông là một tấm biển vàng, nhiều lần đối phương thực lực rất mạnh, nhưng bản thân vừa báo ra danh hào Phong Vân Tông thì người đối diện lập tức sẽ sợ, lần nào cũng thuận lợi. Lão già hỏng bét trước mắt này chắc chắn đã bị danh hào Phong Vân Tông dọa sợ mất mật rồi, căn bản không dám động thủ. Nhưng mà ngay sau đó, con ngươi tên Võ Giả kia bỗng nhiên co rụt lại, chỉ thấy một bàn chân thối hoắc đầy miếng vá của lão giả lưng còng trực tiếp đối vào mặt hắn, mà bản thân hắn phảng phất bị một cỗ lực lượng cường đại trói buộc, không thể né tránh, trực tiếp bị một cước hung hăng giẫm lên mặt, bên tai truyền đến âm thanh khinh thường của lão giả: "Phong Vân Tông tính là cái thá gì! Dám giương oai trong tiệm của lão tử thì cho dù Thiên Vương lão tử đến cũng đánh không lầm!" "Ngươi dám giẫm ta!" Tên Võ Giả kia gương mặt xám xịt, tức giận phẫn nộ gào thét nói. "Giẫm ngươi thì sao nào! Về sau đừng để lão tử gặp lại ngươi, nếu không thì gặp một lần đánh ngươi một lần!" Lão giả lưng còng một cước đạp vào bụng tên Võ Giả kia, đá hắn như một con chó chết ra khỏi cửa hàng, quay đầu phân phó người làm trong tiệm: "Về sau đệ tử Thập Đại Tông Môn đến tiệm chúng ta mua đồ, giá cả gấp đôi!" Nghĩ lại rồi bổ sung: "À, còn nữa, phàm là đệ tử Phong Vân Tông thì hết thảy không bán!" "Đậu phộng, lão nhân này thật là trâu bò a!" "Có cá tính!" Võ Giả xung quanh mua sắm linh đan thầm tặc lưỡi, lão nhân này rõ ràng không ưa Thập Đại Tông Môn, vậy mà không sợ đắc tội bọn hắn. Mấy đệ tử Thập Đại Tông Môn đang chuẩn bị mua linh đan càng đem ánh mắt oán hận đổ lên người tên Võ Giả bị đánh, linh đan trong cửa hàng này hiệu quả so với trong tông môn vừa tốt lại vừa tiện nghi, vốn muốn nhặt được món hời, kết quả lại bị người này quấy rối! Đúng là một con chuột làm hỏng nồi canh!" "Lão già chết tiệt, ngươi đừng phách lối, sau này có lúc cho ngươi khóc!" Tên Võ Giả kia chật vật đứng lên, đang muốn đi tìm viện binh thì lại bị người ta đá một cước nữa vào mặt, chật vật ngã xuống đất. "Đậu phộng, ai dám động vào tiểu gia, chẳng lẽ không biết tiểu gia là Nội Môn Đệ tử của Phong Vân Tông?" Tên Võ Giả kia bụm mặt, tức giận nói. "Nội Môn Đệ tử của Phong Vân Tông cũng dám giương oai ở đây sao? Cửa hàng này của chúng ta Đan Các che chở, còn không mau cút cho ta!" Nhìn thấy người vừa nói chuyện mặc áo Luyện Đan Sư, trên ngực còn vẽ hai viên Đan Lô Kim Sắc, tên Võ Giả kia biến sắc! Nhị Phẩm Luyện Đan Sư! Người đến đúng là người của công hội Luyện Đan Sư! Công hội Luyện Đan Sư là một thế lực cực kỳ khổng lồ trên Linh Võ Đại Lục, thành viên đều là Luyện Đan Sư, thân phận từng người đều cao quý! Cho dù là Thập Đại Tông Môn của Tung Hoành Đế Quốc cũng phải kiêng kị Luyện Đan Sư công hội vài phần! Tên Võ Giả kia không dám ở lại, đứng lên xám xịt bỏ chạy. Nhìn thấy người của Đan Các đến, lại ra tay giúp đỡ, người làm bên trong Thanh Phong Đan Võ Các nhìn nhau, mặt mày khó hiểu, theo lý thuyết bọn họ cướp mối làm ăn của đối phương, hai bên hẳn là không đội trời chung mới phải, sao đối phương lại còn ra tay giúp đỡ? Đây là chiêu trò gì? Dục cầm cố túng? Tần Lãng ánh mắt sáng lên, rốt cục đã tới, xem ra người của Đan Các rốt cục không giữ được bình tĩnh. Vị Nhị Phẩm Luyện Đan Sư chậm rãi đi vào Thanh Phong Đan Võ Các, ánh mắt rơi vào trên người Tần Lãng: "Nguyệt đan sư, tại hạ Thiệu Soái, vị này là người phụ trách của Luyện Đan Sư công hội chúng ta tại Tung Hoành Đế Quốc, Triệu Quang Binh Triệu đan vương." Thiệu Soái vừa nói vừa chỉ vào một lão giả tóc bạc mặt mày hiền hòa phía sau, cung kính nói. Lọt vào trong tầm mắt là lão giả tóc bạc trên người mặc áo Luyện Đan Sư, trên ngực vẽ năm viên Đan Lô Kim Sắc! Ngũ Phẩm Đan Vương! Ở đây tất cả mọi người câm như hến, nín thở! Lão già tóc bạc này lại là một tên Ngũ Phẩm Đan Vương! Triệu Quang Binh Triệu đan vương, Ngũ Phẩm Đan Vương duy nhất của Tung Hoành Đế Quốc! "Triệu đan vương vậy mà tự mình đến đây, cái Thanh Phong Đan Võ Các này không phải là muốn đại nạn lâm đầu thì cũng là muốn một bước lên trời!" Trong đám người có người run rẩy, giọng điệu rung động nói. Cầu Nguyệt Phiếu!!!!!! Cầu Vote 9-10 dưới mỗi chương!!!!!! Cầu Kim Nguyên Đậu!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận