Thần Hồn Đan Đế

Chương 2556: hắn ăn Yêu Tổ trái tim

Chương 2556: Hắn ăn trái tim Yêu Tổ
Đường Tâm Nhiên vừa tỉnh giấc, kéo cửa ra thấy Tần Lãng đang đứng ngoài, nhất thời có chút hoang mang.
"Tần Lãng, sao anh lại ở đây? Sáng sớm có chuyện gì sao?"
Đường Tâm Nhiên vẫn còn đang ngái ngủ, nên bị tiếng gõ cửa của Tần Lãng đánh thức làm cô hơi bực mình.
Lúc này, Tần Lãng không muốn nói chuyện phiếm với Đường Tâm Nhiên, bèn hỏi thẳng: "Vân Hạch đâu?"
Đường Tâm Nhiên còn chưa kịp trả lời, Tần Lãng đã thấy Vân Hạch đang ngủ say trên chiếc giường nhỏ trong phòng.
Lần này, không đợi Đường Tâm Nhiên lên tiếng, Tần Lãng chạy thẳng vào phòng, vỗ vỗ mông Vân Hạch.
"Vân Hạch, dậy!"
Đường Tâm Nhiên vốn đã rất bất mãn với việc Tần Lãng làm như không thấy mình, lúc này lại thấy hắn quấy rầy giấc ngủ của Vân Hạch, càng nổi giận.
"Tần Lãng, anh làm cái gì vậy? Sáng sớm chạy đến đây không nói với tôi câu nào, lại còn đến giày vò Vân Hạch làm gì?"
Bị Đường Tâm Nhiên quát như vậy, Tần Lãng mới bừng tỉnh.
Hắn gãi đầu, để bản thân tỉnh táo hơn một chút, rồi mới thở phì phò giải thích với Đường Tâm Nhiên: "Tôi có việc rất gấp cần tìm Vân Hạch, vừa rồi tôi sốt ruột quá nên không cố ý làm vậy với cô. Cô thứ lỗi cho tôi, sau này tôi sẽ giải thích với cô."
Đường Tâm Nhiên còn muốn nói thêm gì đó, nhưng khi ngẩng đầu lên thấy vẻ lo lắng trong mắt Tần Lãng, cô bèn nhượng bộ.
Tần Lãng gật đầu cảm kích, sau đó lại vỗ vỗ mặt Vân Hạch, thử gọi: "Vân Hạch, ăn đùi gà!"
Vân Hạch đang rong chơi trong giấc mơ, nghe thấy hai chữ "đùi gà", lập tức giật mình tỉnh giấc, dù mắt chưa mở hẳn ra, cậu vẫn bật dậy hỏi: "Đùi gà đâu?"
Lần này, không chỉ Tần Lãng mà ngay cả Đường Tâm Nhiên cũng bị vẻ tham ăn của Vân Hạch chọc cười.
Tần Lãng cố tình trêu chọc Vân Hạch, véo mũi cậu bé nói: "Em trả lời anh một câu hỏi, anh sẽ cho em ăn đùi gà."
Lúc này, Vân Hạch hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt màu hổ phách đảo quanh, mái tóc xanh lam cũng rung rung: "Anh, câu hỏi gì?"
Vân Hạch có vẻ như biết mình đã làm việc sai trái, hai bàn tay nhỏ nắm chặt, sợ Tần Lãng trách phạt.
Tần Lãng nhìn vào đôi tay nhỏ đang nắm chặt của Vân Hạch, làm bộ như không để tâm hỏi: "Vân Hạch, em có lấy trộm đồ gì của Yêu Tổ không?"
Nghe câu hỏi này, Vân Hạch mặt mày tái mét, cả người run lên không tự chủ.
Đường Tâm Nhiên trước đó đã thấy vẻ suy yếu của Yêu Tổ, nhưng không hề liên hệ chuyện này với Vân Hạch, dù sao Vân Hạch còn nhỏ như vậy, có thể làm gì được chứ?
Thấy phản ứng của Vân Hạch, Tần Lãng trong lòng đã có khẳng định, nhưng hắn nhất định phải biết Vân Hạch lấy của Yêu Tổ thứ gì, mới có thể tìm cách giải quyết, đánh bại Yêu Tổ.
Đường Tâm Nhiên thấy Vân Hạch mặt mày tái mét, có chút không đành lòng, liền che chở Vân Hạch ra sau lưng, trách cứ: "Dù sao nó cũng là em trai anh, có chuyện gì không thể nói tử tế sao? Cần gì phải dọa một đứa trẻ như vậy?"
Đường Tâm Nhiên vừa nói xong, Tần Lãng mới nhận ra giọng điệu của mình quá gay gắt, như vậy đối với một đứa trẻ chưa từng gặp mẹ ruột như Vân Hạch thì quá khắc nghiệt.
Vân Hạch vô cùng tủi thân, hai hàng lệ tuôn ra từ đôi mắt to màu hổ phách, rơi xuống đất tạo thành một bông hoa nhỏ.
"Em không có trộm...... Em chỉ ăn một chút đồ của hắn thôi, em đói quá."
Vân Hạch vừa nói vừa khóc to hơn.
Thấy Vân Hạch khóc, Tần Lãng nhất thời luống cuống tay chân, vốn dĩ hắn định hỏi cho rõ ràng, sao lại thành ra thế này?
Ăn trộm đồ là sai, dù đó là đồ của kẻ thù, nhưng nếu để cậu bé hình thành thói quen xấu thì làm sao bây giờ? Hơn nữa lại là người nguy hiểm như Yêu Tổ, nếu Vân Hạch bị Yêu Tổ bắt giữ xảy ra chuyện gì thì hắn làm sao ăn nói với mẹ của cự nhân được? Cả đời này, Tần Lãng ghét nhất là việc nuốt lời.
Nghĩ vậy, Tần Lãng càng cảm thấy cần phải làm rõ chuyện này, không thể để Vân Hạch chệch đường.
"Không được khóc! Ai cho phép em khóc? Trộm đồ của người khác còn cãi lý?"
Nói xong, Tần Lãng nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt Vân Hạch nói: "Em ăn trộm thứ gì của Yêu Tổ, em nói ra anh sẽ tha thứ cho em, nhưng về sau không được làm vậy nữa!"
Đường Tâm Nhiên thấy Vân Hạch run lên bần bật, trong lòng càng thương cậu bé hơn, nói: "Biết đâu nếu không phải Vân Hạch đánh bậy đánh bạ trộm đồ của Yêu Tổ, làm cho thực lực của hắn suy giảm, anh nghĩ chúng ta còn sống mà ra ngoài được sao? Anh đối xử với một đứa trẻ như vậy, anh không thấy đau lòng sao?"
Đường Tâm Nhiên thở hổn hển, nói tiếp: "Chuyện này, Vân Hạch dù sao cũng có công, chứ không phải bị anh coi như kẻ trộm mà chỉ trích!"
Tần Lãng có chút nghẹn lời, hồi lâu mới nói: "Vân Hạch là em trai tôi, nếu nó hình thành thói quen ăn trộm thì sau này làm sao bây giờ? Nếu không sớm bóp chết thói quen xấu này từ trong trứng nước, sau này không biết sẽ thế nào!"
Đường Tâm Nhiên vừa định mở miệng, thì tiếng cãi vã kịch liệt của hai người đã thu hút sự chú ý của Ba Đồ Lỗ.
Ông vừa mới đến, thấy Tần Lãng vội vã đi tìm Vân Hạch, bản thân cũng hơi lo lắng cho Vân Hạch nên đi theo.
Nhưng thấy Tần Lãng vào phòng của Đường Tâm Nhiên, ông không tiện vào, định chờ một lát nữa rồi nói, không ngờ lại nghe thấy tiếng cãi nhau kịch liệt bên trong.
Thế này thì ông không vào cũng không được.
"Vân Hạch ngoan, đừng khóc, đến chỗ ông nào."
Ba Đồ Lỗ vừa bước vào, liền thấy Vân Hạch đứng sau lưng Đường Tâm Nhiên nước mắt lưng tròng, ông đau lòng ôm Vân Hạch vào lòng dỗ dành.
Tần Lãng còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy Vân Hạch khóc thương tâm, bèn thở dài không nói.
Phải nói là Ba Đồ Lỗ rất có tài dỗ trẻ con, không biết ông lấy từ đâu ra một chuỗi kẹo trái cây, vừa nói chuyện với Vân Hạch vài câu đã khiến cậu bé vui vẻ trở lại.
Nhân lúc Vân Hạch đang vui vẻ, Ba Đồ Lỗ cũng không quên mục đích đến đây, ông cười híp mắt nhìn Vân Hạch nói: "Vân Hạch lấy gì, nói nhỏ cho ông biết, ông sẽ không nói với ai đâu."
Lúc này, Vân Hạch hoàn toàn tin tưởng Ba Đồ Lỗ, cậu bé ghé vào tai Ba Đồ Lỗ nói nhỏ mấy chữ.
"Cái gì?"
Biết được sự thật, Ba Đồ Lỗ vô cùng kinh hãi, ánh mắt nhìn Vân Hạch tràn đầy vẻ sững sờ.
May mà Ba Đồ Lỗ phản ứng rất nhanh, hiểu rằng nếu mình cứ như vậy rất có thể sẽ dọa đến Vân Hạch, nên ông ho khan một tiếng để che giấu.
Rồi cười cười nói với Đường Tâm Nhiên: "Cô dẫn Vân Hạch đi ăn chút gì đi, tôi có chuyện muốn nói với Tần Lãng."
Đường Tâm Nhiên thấy hai người ảnh hưởng lẫn nhau, biết là có việc gấp, liền dẫn Vân Hạch đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tần Lãng và Ba Đồ Lỗ, đối diện với ánh mắt tò mò của Tần Lãng, Ba Đồ Lỗ gằn từng chữ: "Là trái tim!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận