Thần Hồn Đan Đế

Chương 1629: Tìm tới cửa

Trong một hầm mỏ rộng lớn, diện tích có đến mấy trăm mét vuông, khác hẳn với nơi ở ẩm ướt của ông cháu An Bằng. Đây chính là phòng của lão đại trong mỏ.
Lúc này, lão đại phòng với vẻ mặt dữ tợn đang ngồi trên ghế đá, ánh mắt đảo qua đám hơn chục võ giả gầy gò đứng trước mặt, trong mắt tràn đầy vẻ khó chịu, tức giận nói: "Lão tử tạo điều kiện cho các ngươi ăn, cho các ngươi uống, để các ngươi tìm thợ mỏ mới, lâu như vậy rồi mà các ngươi chỉ tìm được mười mấy người, lại còn gầy như que củi, dựa vào bọn chúng thì đào được cái quái gì loại hỏa diễm lưu chất lượng cao?"
"Bọn người vô dụng như các ngươi, thật làm ta quá thất vọng!"
Tiếng gầm giận dữ của lão đại phòng vang vọng khắp hầm mỏ, gần trăm võ giả đứng xung quanh hơn chục người gầy gò kia ai nấy đều run sợ, cúi gằm mặt, không dám đối diện với lão đại.
"Lão đại, ngài bớt giận, số thợ mỏ mới có hạn, với lại không ít người đã bị bọn họ Mục và họ Hồ cướp trước một bước, anh em cũng đã dốc hết sức lực mới tìm được số thợ mỏ này." Một võ giả cao lớn đứng đầu cố gắng mở miệng nói.
"Tìm được loại người thế này mà cũng dám ở đây tranh công?" Lão đại phòng giận đến méo cả miệng, mỡ trên mặt giật giật, lộ ra vẻ hung thần ác sát, võ giả cao lớn theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, cúi gằm mặt không dám lên tiếng nữa.
"Mẹ nó, khổ cực nhiều năm như vậy, lão tử tích cóp thêm chút hỏa diễm lưu là có thể đổi tư cách rời khỏi nơi này rồi, nếu để bọn họ Mục và họ Hồ giành trước, không biết lão tử còn phải chờ đến năm tháng nào nữa mới có thể đi!" Lão đại phòng giận đến nghiến răng ken két, lạnh lùng nhìn đám thủ hạ, chợt phát hiện thiếu mất vài người, không khỏi nhíu mày nói: "Ủa, Hoàng Phỉ bọn hắn đâu, đi lâu vậy sao còn chưa về?"
"Lão đại, Hoàng huynh nói phát hiện ra chuyện gì đó, đã dẫn mấy anh em đi rồi, nói là muốn mang đến cho ngài một niềm kinh ngạc vui mừng khôn xiết đây!" Tên võ giả cao lớn đứng đầu vội vàng giải thích, nịnh nọt nói.
"Kinh hỉ?" Lão đại phòng ngẩn người, gật đầu nói: "Trong đám các ngươi, cũng chỉ có Hoàng Phỉ làm việc đáng tin nhất, có thể khiến ta yên tâm."
"Đông!" Lão đại phòng vừa dứt lời, một bóng người từ bên ngoài đột nhiên lao vào, thân thể đập xuống đất tạo ra một tiếng vang nặng nề.
"Ai đó!?"
"Lại dám xông vào mỏ quặng, không xem nơi này là lãnh địa của ai!"
Tình huống bất ngờ khiến gần trăm võ giả xung quanh giật mình, rồi nhanh chóng xông lên. Vừa mới làm việc không tốt khiến lão đại không vui, giờ cơ hội tranh công xuất hiện, bọn hắn tự nhiên không dễ gì bỏ qua, ai nấy đều xông lên trước, muốn thể hiện thật tốt.
"A, là... là Hoàng Phỉ!" Võ giả cao lớn xông lên đầu tiên nhìn rõ bóng người, chợt giật mình, dừng phắt lại, mắt đầy nghi hoặc.
"Thật sự là Hoàng Phỉ!" Đám người phía sau cũng nhìn rõ tướng mạo người vừa đến, ai nấy đều ngẩn ngơ.
Bọn họ thấy Hoàng Phỉ lúc này một cánh tay bị gãy nát, hai chân cũng bị người đánh cho tàn phế, nằm bẹp trên mặt đất, bộ dạng vô cùng thê thảm.
"Lão đại, ta định giúp ngài tìm thợ mỏ lợi hại xuống thu thập hỏa diễm lưu, nào ngờ đối phương không nói hai lời đã đánh ta ra nông nỗi này!" Râu ria xồm xoàm Hoàng Phỉ thấy lão đại phòng cứ như thấy được cứu tinh, nằm sấp khóc lóc thảm thiết, giống như cô vợ bé vừa về nhà chịu ủy khuất.
"Ai to gan như vậy, dám động đến người của lão đại phòng ta, ta thấy hắn là không muốn sống nữa!" Lão đại phòng nổi giận: "Hoàng Phỉ ngươi yên tâm, ngươi bị thương là vì ta, nói cho ta biết kẻ nào lớn lối như vậy, hôm nay ta sẽ bắt kẻ đó trả giá gấp trăm lần!"
"Không cần hắn nói, ta đã tới!" Lão đại phòng vừa dứt lời, một giọng nói nhàn nhạt từ ngoài mỏ vọng vào, một thanh niên thong thả bước đến.
Mặc dù quần áo của thanh niên rách nát, trên người còn có vài chục vết thương lớn nhỏ, nhưng hắn vẫn rất thản nhiên, giữa đôi lông mày tràn đầy vẻ bình thản, trước mặt lão đại phòng và mọi người vẫn bước đi ung dung.
Điều khiến lão đại phòng giận dữ hơn chính là phía sau thanh niên, ông cháu An Bằng và An Nhất lại kéo lê mấy bóng người đi theo, không ai khác chính là đám đồng bọn cùng Hoàng Phỉ đi trước.
Thấy lão đại phòng mặt mày dữ tợn, trong lòng An Bằng và An Nhất không khỏi rùng mình. Lão đại phòng ở mỏ này cũng là một tên hung danh hiển hách, khiến bọn hắn vô cùng kiêng dè, nhưng sự việc xảy ra tại mỏ của bọn họ, để lão đại phòng biết bọn họ cũng không thoát khỏi liên quan, mặc dù trong lòng không muốn, giờ chỉ có thể gắng gượng.
"Nhóc con, ngươi là người mới tới sao? Thật là to gan, đánh tàn phế người của ta rồi còn dám tự tìm tới cửa! Nhóc con, ngươi rất phách lối đấy!" Coi thường An Bằng và An Nhất đang run sợ trong lòng, lão đại phòng mắt lóe lên hàn quang, lạnh lùng nhìn Tần Lãng, mặt lộ vẻ hung ác, đột nhiên vung tay lên ra lệnh: "Tất cả lên cho ta, hôm nay đánh không chết thằng nhãi này thì sau này lão đại phòng ta còn mặt mũi nào mà lăn lộn ở mỏ này!"
"Rõ, lão đại!"
"Rõ, lão đại!"
"Rõ, lão đại!"
Trong ánh mắt kinh hoàng của ông cháu An Bằng và An Nhất, gần trăm thủ hạ của lão đại phòng đồng loạt lên tiếng, một đám đen kịt cùng lúc xông thẳng về phía Tần Lãng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận