Thần Hồn Đan Đế

Chương 1436: Bọn hắn tính tiền

"Tần Lãng, ngươi cũng đâu phải Đan Hoàng, mua tiên thảo làm gì?" Không ngờ Tần Lãng lại bẻ mặt mình, Hiên Viên Văn Lan nhíu mày, trong lòng vô cùng khó chịu.
"Ai nói không phải Đan Hoàng thì không được mua tiên thảo?" Tần Lãng cười nhạt.
"Mua tiên thảo mà ngươi không luyện được tiên đan, mua làm gì?" Hiên Viên Văn Lan lộ rõ vẻ khó chịu trên gương mặt xinh đẹp.
"Ta thích! Mua tiên thảo đốt chơi không được sao?" Tần Lãng lườm Hiên Viên Văn Lan một cái, cười khẩy.
"Thật không biết tốt xấu! Hừ, ta không thèm quan tâm ngươi!" Hiên Viên Văn Lan tức giận giậm chân, dứt khoát quay lưng không nhìn Tần Lãng nữa.
Nghe Tần Lãng nói vậy, tiểu nhị đang ủ rũ liền lập tức bừng tỉnh, trên mặt nở nụ cười tươi rói: "Vị đại nhân này, không biết ngài muốn mua tiên thảo gì?"
"Từ chỗ này đến chỗ kia, tất cả các loại tiên thảo, mỗi loại cho ta mười cây!" Tần Lãng tùy ý chỉ tay, lại khéo léo bao gồm hết tiên thảo dùng luyện chế Song Dương Hoàn Phục Tiên Đan, mà người khác cũng không đoán được mục đích mua sắm tiên thảo của hắn.
Hiên Viên Văn Phong bên cạnh cười lạnh một tiếng, Hiên Viên Văn Hoa cũng lặng lẽ lắc đầu.
Người khác mua tiên thảo đều theo nhu cầu, chứ ai lại mua tùy tiện như Tần Lãng.
"Được thôi." Tiểu nhị mừng rỡ.
Tần Lãng mua tiên thảo chẳng những đa dạng, có đến bốn năm mươi loại, mà tất cả đều là tiên thảo cấp hai, mỗi loại mười cây, đây đúng là một đơn hàng lớn, trích phần trăm về sau chắc chắn sẽ rất nhiều.
Giờ phút này, trong mắt tiểu nhị, Tần Lãng nghiễm nhiên là một tên thổ hào giàu nứt đố đổ vách.
"Đại nhân tôn quý, tiên thảo ngài cần đều đã ở đây, tổng cộng là ba ngàn ẩn tệ." Nhanh chóng đóng gói xong hết tiên thảo Tần Lãng muốn, tiểu nhị cười nói.
"Ẩn tệ? Là cái gì?" Tần Lãng nhíu mày, đây là lần đầu hắn nghe đến từ này.
"Ngài không biết ẩn tệ là gì sao?" Tiểu nhị hơi sững sờ, đầu óc rối bời: "Ẩn tệ là tiền tệ dùng giao dịch trong phạm vi thế lực của ẩn thế gia tộc chúng ta, một ẩn tệ tương đương ba ngàn huyền thạch. Ba ngàn ẩn tệ tức là chín triệu huyền thạch."
"Xin lỗi, ta không có ẩn tệ." Tần Lãng dang hai tay, nhún vai.
Từ khi ngưng luyện bản mệnh pháp bảo đến giờ, trên người hắn còn lại mười mấy ức huyền thạch, nhưng ẩn tệ thì hắn đúng là không có!
"Ách, cái này..." Tiểu nhị mặt mày xám xịt.
Không có ẩn tệ mà dám mua nhiều tiên thảo cấp hai của Tiên Thảo Các bọn hắn?
Đây chẳng phải là cố ý gây sự sao?
Hắn còn tưởng vớ được một thổ hào, ai ngờ lại gặp phải một tên điên!
Nếu không phải e ngại thân phận của ba người Hiên Viên Văn Phong phía sau Tần Lãng, hắn sợ đã sớm mắng thẳng mặt Tần Lãng rồi.
"Ha ha ha, không có ẩn tệ mà còn muốn mua tiên thảo, thật mất mặt!" Hiên Viên Văn Lan cười đến run cả người.
Thấy Tần Lãng lúng túng như vậy, tâm trạng khó chịu của nàng liền lập tức dễ chịu hơn nhiều.
"Tần Lãng, đừng làm càn, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi!" Hiên Viên Văn Phong trong lòng cười lạnh, mở miệng giục Tần Lãng đi.
"Ai nói ta làm càn?" Tần Lãng cười khẩy, mở miệng: "Đem chỗ tiên thảo đã gói kỹ kia đưa ta đây!"
"Nhưng ngài còn chưa trả tiền mà?" Tiểu nhị cảnh giác nhìn Tần Lãng.
"Trả tiền mua tiên thảo thì trực tiếp tìm ba người bọn hắn là được!" Tần Lãng đưa tay chỉ Hiên Viên Văn Phong ba người, nói.
"Cái gì? Bắt chúng ta trả tiền cho ngươi!" Hiên Viên Văn Phong ba người hai mặt nhìn nhau, ngỡ ngàng như không tin vào tai mình.
"Lão tổ các ngươi hứa chịu mọi tài nguyên tu luyện ta cần, mấy tiên thảo này cũng là tài nguyên tu luyện, đương nhiên phí tổn các ngươi phải gánh!" Tần Lãng trực tiếp khoát tay, giục: "Đừng ngây ra đó nữa, nhanh trả tiền đi, nếu các ngươi không đủ tiền, thì để hai người ở đây làm con tin, người còn lại về phường thị Hiên Viên gia tộc lấy tiền." Nói xong không thèm để ý đến ba người Hiên Viên Văn Phong đang kinh ngạc, Tần Lãng thản nhiên đi đến chỗ quầy hàng có tiên thảo đã gói kỹ, vung tay một cái, bạch mang từ nhẫn trữ vật trên ngón tay lóe lên, tiên thảo được thu hết vào trong, rồi vỗ vai tiểu nhị vẫn còn đơ người: "Ta lấy tiên thảo đi, còn ẩn tệ thì tìm ba người bọn hắn mà đòi, yên tâm, gia tộc Hiên Viên giàu có lắm, không thiếu chút tiền này đâu."
Nói xong, Tần Lãng nghênh ngang bước ra khỏi Tiên Thảo Các của Tôn gia.
"Tần Lãng, ngươi đừng đi!" Gương mặt xinh đẹp của Hiên Viên Văn Lan tràn đầy khó chịu, đang muốn đuổi theo, tiểu nhị liền vội vàng chắn ở cửa, ngăn ba người các nàng lại: "Ba vị khách quý, tiên thảo đã bị vị kia mang đi rồi, phiền các vị thanh toán hết nợ rồi đi."
Tần Lãng đã cầm tiên thảo chạy rồi, nếu lại để ba người Hiên Viên Văn Lan đi thì hắn có khóc cũng không được.
Lúc này, vô luận thế nào cũng không thể để ba người này rời đi.
"Thằng hỗn đản này, dám hại bọn ta!" Hiên Viên Văn Lan mặt đầy tức giận, nhìn Hiên Viên Văn Phong và Hiên Viên Văn Hoa, bọn họ tuy là những người nổi bật trong đám hậu bối của Hiên Viên gia tộc, nhưng ba ngàn ẩn tệ cũng không phải là con số nhỏ với bọn họ!
Ba người đau đớn góp đủ ba ngàn ẩn tệ, rồi vội vàng rời đi, bám theo Tần Lãng.
Bị Tần Lãng lừa mất ba ngàn ẩn tệ chỉ là chuyện nhỏ, lỡ như hắn xảy ra chuyện gì thì lại thành đại sự!
Vì vậy, dù trong lòng đầy bực bội, ba người vẫn cố gắng bám sát Tần Lãng. Bất quá, khác với lúc trước, giờ phút này ba người bọn họ hoàn toàn nơm nớp lo sợ, sợ Tần Lãng lại nhắm vào món đồ quý nào khác, rồi bắt bọn họ trả tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận